Người nọ khóe miệng ngậm ý cười, như là với làm ra quyết định gì vui sướng, nhẹ nhàng cười sung sướng như vậy khiến cho khuôn mặt câu hồn bắt phách càng thêm bắt mắt, phảng phất làm thiên địa nhật nguyệt cũng phải tránh đi mũi nhọn, chỉ dám hơi hơi tản ra ở chung quanh hắn.
Hắn liền như vậy đứng trước cửa, phía sau mới vừa rồi là địa lao vây khốn Giang Nguyệt Điệp.
Ánh sáng chợt lóe qua không đủ để làm Giang Nguyệt Điệp hoàn toàn thấy rõ từng chi tiết ngũ quan trên mặt đối phương, nhưng nàng lại rõ ràng mà nhận thức, người trước mắt nàng so với bất luận kẻ nào nàng đã từng gặp qua đều đẹp hơn.
Xem nhẹ bối cảnh cùng địa điểm, đối phương chỉ là đứng nơi đó tựa như một bức họa, không giống cảnh thật thế gian.
Đặc biệt là, “Họa trung nhân” này vươn tay đối diện nàng.
‘Phanh - Phanh’.
Hai người cũng không nhúc nhích, ở tại hành lang dài vô cùng an tĩnh, Giang Nguyệt Điệp có thể rõ ràng nghe thấy tiếng tim mình chợt đập nhanh.
…. Không hổ là nam chủ.
Giang Nguyệt Điệp cảm thán, nàng không thể không thừa nhận, đối phương xác thật hấp dẫn đến nàng.
Chỉ là đáng tiếc, ở trong lòng Giang Nguyệt Điệp yên lặng báo cho chính mình, hắn là nam chủ.
Ôn Liễm Cố đứng tại chỗ chưa động đậy, giờ phút này có hơi hoang mang mà nhìn Giang Nguyệt Điệp liếc mắt một cái.
Liền tại vừa rồi, hắn lại bắt giữ một tia cảm xúc của Giang Nguyệt Điệp.
Là “Tiếc hận”.
Nàng tiếc hận cái gì?
Ôn Liễm Cố thấy buồn cười, tiếc hận mình sắp mất đi sinh mệnh sao?
Tựa hồ từ lúc gặp mặt, nữ tử có tên “Giang Nguyệt Điệp” này cảm xúc luôn có chút kỳ quái.
Bất quá không quan hệ.
Ôn Liễm Cố lại lần nữa rũ mắt xuống chăm chú nhìn ánh mặt trời trong lòng bàn tay mình, hơi hơi mỉm cười.
Đây là bởi vì nàng xoay người mà mang đến.
Coi như là thù lao nàng mang kinh hỉ đến, Ôn Liễm Cố mất đi hứng thú nguyện ý làm Giang Nguyệt Điệp được chết một cách thống khoái.
----
…. Đem bàn tay hướng ra, thân thể lại vẫn không nhúc nhích.
Ha, nam nhân.
Trong lòng Giang Nguyệt Điệp cảm thán một tiếng, thầm nghĩ nam chủ này coi bộ lạt mềm buộc chặt chơi đến thuần thục a, trách không được có thể từ trong nam hai nam ba trổ hết tài năng, thắng được trái tim nữ chủ a!
Cũng trách không được nguyên thân sẽ lén lút bày tỏ tình cảm đối với hắn.
Nếu thay đổi hoàn cảnh, ngược lại Giang Nguyệt Điệp cũng không ngại thuận thế cho mình thêm một tuồng kịch, nhưng mà hiện tại….
Nam chủ ngươi thanh tỉnh một chút! Ngươi vừa mới giết mấy tên tiểu lâu la đó, lập tức liền có yêu quái lợi hại hơn tìm ngươi báo thù, ngươi thế nào còn không mang ta chạy a!
Thôi.
Núi không tìm ta, ta chỉ có thể đi tìm núi.
Từ xoay người đến suy nghĩ cũng bất quá có vài giây, mắt thấy đối phương như cũ không có động tác gì, Giang Nguyệt Điệp quyết định chủ động xuất kích, nàng trực tiếp ba bước làm hai bước tiến lên.
Sau đó một phen túm tay đối phương, kéo theo liền chạy.
Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.
Căn bản còn chưa cho đối phương nửa giây do dự.
Vô nghĩa, hiện tại chạy trốn quan trọng, còn làm ra vẻ cái gì?
Trong lòng Giang Nguyệt Điệp dâng lên bực bội nhàn nhạt.
Nói thật, nếu không phải rõ ràng chính mình không có năng lực đối phó với yêu quái, trong kịch bản cũng viết yêu cầu dựa theo nam chủ để ra ngoài, Giang Nguyệt Điệp thật sự không muốn cùng nam chủ Sở Việt Tuyên nhấc lên nửa mao tiền quan hệ, càng đừng miễn bàn đến tiếp xúc thân thể.
Mặc dù hắn đẹp, tay hắn có đẹp cũng không được.
Rốt cuộc “Nam chủ là của nữ chủ”, đây là định luật bất diệt trong tiểu thuyết, ở trong lòng các độc giả, trừ bỏ nữ chủ, nữ nhân khác tốt nhất đừng chạm vào nam chủ.
Năm đó Giang Nguyệt Điệp cũng là người đọc như vậy, tự nhiên cũng là nghĩ như thế, chỉ là hiện tại dưới tình thế cấp bách, bất chấp rất nhiều.
Giang Nguyệt Điệp đánh tan đi ý tưởng trong đầu, chính là lấy ra dẻo dai chạy 800 mét năm đó, bắt lấy người liều mạng chạy về phía trước.
Ôn Liễm Cố không hề phòng bị, sau khi bị nàng bắt lấy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ý cười bên môi càng sâu. Hắn chưa từng dự đoán được lại có người lớn mật như thế, nhưng lại nguyện ý thuận theo, chưng từng có bất luận giãy giụa nào.
Ôn Liễm Cố nghĩ, nếu trên người nàng chưa từng tung bay một cỗ như gần như xa kia, cùng quan hệ hơi thở “Nửa người”, có lẽ chính mình sẽ nguyện ý làm nàng sống lâu hơn một chút.
Đáng tiếc.
Ở trong lòng hắn, Giang Nguyệt Điệp đã là một người chết.
Đối với người sắp chết trước mắt, Ôn Liễm Cố cảm thấy chính mình có thể khoan dung một chút so với trước kia.
Hắn nhìn vào nơi tay hai người đang nắm, chợt nhẹ nhàng dời đi tầm mắt, vẫn tiếp tục nắm tay Giang Nguyệt Điệp, liều mạng hướng về sườn núi Tây Nam mà chạy.
Nhân loại luôn rất biết tìm đường chết.