----
Giang Nguyệt Điệp cũng không biết người bị nàng lôi kéo “Chạy trốn” đang nghĩ đưa nàng vào chỗ chết như thế nào.
Giờ khắc này, trong đầu nàng đang nỗ lực nhớ lại cốt truyện.
Giữ chặt nam chủ liền chạy chỉ thuần túy là động tác dưới tình thế cấp bách, bởi vì Giang Nguyệt Điệp biết, nếu không chạy, địa lao này rất nhanh sẽ sụp đổ.
Giang Nguyệt Điệp vừa chạy vừa nghĩ, mệt đến thở hồng hộc, sau khi vòng qua chỗ ngoặc thứ hai của hành lang dài, bực bội ban đầu dần tiêu tán, tư duy bắt đầu không khống chế được mà giục ngựa lao nhanh.
A, làn da trên bàn tay bị nàng nắm lấy cũng thật tốt quá đi? Đây là “Nhu nhược không xương” trong truyền thuyết sao? Hơn nữa còn lạnh buốt, tự mang một cổ hàn khí.
Chỉ là có chút lạnh quá mức đi? Quả thực không giống người khác mang độ ấm nên có.
Giang Nguyệt Điệp không ngừng chayk bởi vì vận động trong thời gian dài, nàng chạy có chút thiếu oxy, tư duy cũng đã chịu cực hạn nhất định, chỉ là trong tay nhịn không được nắm đến càng chặt hơn.
Như vậy là có thể cảm nhận được ấm áp mà máu nên có.
“Cuối cùng cũng tìm ra các ngươi!
”
Không đợi Giang Nguyệt Điệp tư duy bay đến xa hơn, một đạo âm thanh đột ngột vang lên trên hành lang dài.
“Không nghĩ tới đi? Ngàn tính vạn tính, các ngươi còn không phải rơi vào bàn tay ta!
”
Lúc sớm thấy bóng ma ở phía trước, Giang Nguyệt Điệp liền dừng lại, chỉ là lúc trước nàng chạy quá nhanh, thế nên đầu váng mắt hoa, thở hổn hển mấy hơi mới miễn cưỡng nhận ra kẻ chặn đường.
Từ Ngọc.
Đó chính là tên gia hỏa vừa rồi đã đùa giỡn nàng trong địa lao.
Cũng là lúc ở trong địa lao, không bị “Sở Việt Tuyên” giải quyết nên để lọt lưới một con cá.
Giang Nguyệt Điệp đánh giá, vị này chính là nhân vật “Yêu quái chặn đường” trong tiểu thuyết đã nhắc tới.
Lại nói tiếp, còn không biết bản thể tên gia hỏa này là cái gì? Chẳng lẽ thật sự là một con cá sao?
Dựa theo cách nói của nhân vật trong tiểu thuyết, địa lao âm u, yêu quái chặn đường trong địa lao phần lớn bản thể sẽ sáng lên….
Chẳng lẽ bản thể tên gia hỏa này là một con cá?
Trong đầu Giang Nguyệt Điệp suy nghĩ hỗn loạn, chỉ lo nghĩ đến chuyện không đâu, cho nên không có chú ý đến những cái khác.
Nếu giờ phút này nàng quay đầu lại, chỉ cần hơi nghiêng mắt đi, sẽ liền phát hiện, người bên cạnh mà nàng cho rằng là “Sáng như ánh trăng”, giờ phút này đang treo nụ cười thương hại.
Như là đang nhìn xem rốt cuộc con mồi cũng rơi vào bẫy.
Đương nhiên, nếu lúc này Giang Nguyệt Điệp quay đầu lại, Ôn Liễm Cố không ngại động thủ trước Từ Ngọc, cắt đứt cổ nàng trước.
Không biết khi đó nàng có hoảng sợ tuyệt vọng không? Nếu có thể làm hắn cảm nhận được, chắc chắn hồi ức lâu dài, ngược lại như thế cũng không cô phụ ánh mắt xinh đẹp kia.
Một khắc tại đây, không gian tựa hồ như ngàn vạn sợi tơ lan tràn quấn quanh.
Mà trong muôn vàn loại khả năng này, Giang Nguyệt Điệp cũng không có lựa chọn quay đầu lại.
Sớm đã thông qua cốt truyện biết được “Chạy ra địa lao sẽ gặp phải tiểu yêu chặn đường, bị Sở Việt Tuyên bắt được”, Giang Nguyệt Điệp cơ hồ trong nháy mắt Từ Ngọc mở miệng đồng thời có động tác.
Nàng xoay người, cũng không ngẩng đầu lên, lợi dụng lúc hai người đang nắm tay, liền đem Ôn Liễm Cố ném đến trước người nàng, rồi sau đó thở phào nhẹ nhõm, cả người đều thả lỏng xuống.
Đuôi lông mày Ôn Liễm Cố khẽ nhúc nhích, mặc dù bị Giang Nguyệt Điệp thô bạo mà “Ném” như tấm gỗ chắn trước người, tư thái vẫn thong dong như cũ.
Hắn cũng không ngoài ý muốn.
Tham sống sợ chết quả nhiên là bản tính nhân loại.
Những cái tình yêu yếu ớt đó, trước mặt sinh tử thật không đáng nhắc đến.
Ôn Liễm Cố cũng không tức giận.
Ngược lại, hành động của Giang Nguyệt Điệp chứng thực suy đoán trong lòng hắn, Ôn Liễm Cố sung sướng cực kỳ. Tươi cười trên mặt cũng càng thêm nhu hòa, hắn thấp giọng mở miệng, ngữ khí mềm nhẹ như nỉ non nhân gian: “Giang cô nương đây là có ý gì?”
Theo âm thanh hắn nói rơi xuống một trận gió lạnh, Giang Nguyệt Điệp bị thổi đến một thân nổi lên da gà, nàng run run, cảm thấy trên cổ có chút lạnh lẽo, nhịn không được ngẩng đầu nhìn người trước mắt, tràn đầy khâm phục.
Đối đầu với kẻ địch mạnh còn không quên tán gái, nam chủ, không hổ là ngươi!
Giang Nguyệt Điệp cũng không biết mình thiếu chút nữa đã chết trong tay đối phương, nàng như cũ đem đối phương trở thành “Sở đại hiệp chính nghĩa mềm lòng” mà dùng ánh mắt ám chỉ hắn mau động thủ, nhưng đối phương lại không hề phản ứng.
…. Cũng đúng a, địa lao tối tăm như vậy, “Sở Việt Tuyên” có lẽ không thấy rõ ánh mắt nàng?
Tự động giúp “Sở Việt Tuyên” tìm một cái cớ tốt, Giang Nguyệt Điệp ngược lại mở miệng thúc giục: “Nhanh a! Sở đại hiệp, nhanh giải quyết nó, chúng ta có thể đi ra ngoài!
”
Qua cái cốt truyện này, nàng mới tính là giải trừ nguy cơ a!