Ánh mắt Giang Nguyệt Điệp sáng lên, tay phải nàng cầm kiếm nhẹ nhàng run lên, quả nhiên thấy phía trước sáng lên như một quả bóng cao su.
Ánh sáng tuy không lớn, nhưng cũng đủ sáng người, ước chừng hai bên hành lang có mười ngọn nến như vậy tụ lại ánh sáng với nhau.
Tay lại run run, quả cầu ánh sáng kia liền ở phía trước lăn lăn.
Chơi vui a!
Từ Ngọc lăn ở phía trước chịu khổ nói không nên lời, trong bóng đêm không tiếng động mà run rẩy, trong lòng hối hận cực kỳ.
Sớm biết như thế, chi bằng trực tiếp đem nữ nhân này giết chết.
Dù sao nữ nhân cũng có rất nhiều, Từ Ngọc đại nhân hắn ra lệnh một tiếng, một đám nữ nhân chờ cho không, nơi nào sẽ lưu lạc đến tình trạng như hiện giờ?
Đang ảo não, sống lưng Từ Ngọc đột nhiên phát lạnh.
Hắn cứng đờ tại chỗ, tròng mắt đối diện với khuôn mặt thiếu niên cười khanh khách, trong khoảnh khắc, liền một chút vọng tưởng cũng không có.
Từ Ngọc cũng không phải là tiểu cô nương đơn thuần như Giang Nguyệt Điệp, làm yêu quái, hắn rõ ràng là nhận thức được, nam nhân này tuyệt đối không phải là người dễ chọc.
Ở dưới lớp da mặt đẹp như quân tử kia, cất giấu bên trong chính là ác quỷ Tu La.
Giang Nguyệt Điệp có đồ chơi mới, chơi đến cực kỳ vui vẻ, nàng căn bản không phát hiện trong mấy phút ngắn ngủi, người bên cạnh lại biến hóa cảm xúc mấy lần.
Đương nhiên, mặc dù biết, Giang Nguyệt Điệp cũng sẽ chỉ cảm thán một câu “Không hổ là nam chủ”.
Thí dụ như hiện tại.
Giang Nguyệt Điệp nhớ rõ chỉ cần vẫn luôn đi theo hướng tây trên hành lang dài, là có thể tới cửa, cho nên một bên tay nàng run rẩy, chỉ huy quả cầu ánh sáng thong thả mà đi phía trước, một bên lại sắp thấy ánh mặt trời, trong lòng chợt thả lỏng.
Nam chủ Sở Việt Tuyên làm người như thanh phong tễ nguyệt, nói chuyện cũng ôn ôn nhu nhu, diện mạo thì Giang Nguyệt Điệp không nhớ chi tiết, trong lòng lại cứ nhớ đến nháy mắt kinh diễm dưới ánh sáng kia. Đặc biệt là, hắn còn có một đôi bàn tay xinh đẹp như vậy.
Giang Nguyệt Điệp chưa bao giờ gặp qua người hợp tâm ý nàng như vậy.
Lý trí biết là nên rời xa, nhưng tình cảm lại không tránh được hiệu ứng cầu treo.
Nếu là người khác, sắm vai nhiều nhân vật, Giang Nguyệt Điệp ngược lại cũng không ngại ở dị thế một hồi luyến ái giải buồn, cũng coi như là điều tiết một chút thể xác và tinh thần khỏe mạnh.
Nhưng hắn cố tình lại là Sở Việt Tuyên, là nam chủ trong “Ký lục truy tìm yêu quái Cửu Long”.
Chẳng sợ có sự cố, chẳng sợ muôn tía nghìn hồng, chẳng sợ ba ngàn con sông, nhưng nam chủ chỉ biết yêu nữ chủ.
Đến nỗi con đường khác, chẳng sợ thật sự xuất hiện, cũng chỉ bị xưng là “Sai lầm đã qua”.
Giang Nguyệt Điệp cho rằng, người hoàn mỹ đáng yêu như mình, tuyệt không nên trở thành “Sai lầm” trong miệng người khác.
Lý lẽ như vậy, rời xa nam chủ là điều tất nhiên.
Đặc biệt là dưới tình huống nam chủ hợp tâm ý với nàng, bảo vệ bản thân có vẻ càng quan trọng hơn.
Dù sao cũng là một đôi tay hoàn mỹ như vậy a, trong lòng Giang Nguyệt Điệp thầm tiếc nuối.
Bởi vì trong lòng có một phân tiếc nuối này, Giang Nguyệt Điệp nổi lên “Nguyên tắc ba không”, nàng thậm chí còn không thấy rõ ánh sáng, lại hướng bên cạnh nhìn một cái…. Chẳng sợ chỉ là liếc mắt nhìn xiêm y đối phương.
Phía trước chính là cửa.
Ôn Liễm Cố nửa rũ xuống lông mi, đáy mắt che khuất nồng đậm đen tối cuồn cuộn.
Nàng quả nhiên là biết đường.
Hắn tuy thích lạc thú, nhưng lại rất ghét bị người ta lừa dối, kia liền ở tại đây….
“Kỳ thật ta chỉ lừa bọn họ thôi”.
Suy nghĩ lan tràn bị câu nói này bỗng nhiên đánh gãy, Ôn Liễm Cố “Ừm” một tiếng, âm đều cao lên, còn mang theo một chút giọng mũi, hiện ra vài phần mê man.
Giang Nguyệt Điệp nhịn không được nghĩ, nam chủ không những đẹp, tựa hồ còn có chút đáng yêu.
Đem ý tưởng không nên có đều vứt ra sau đầu, Giang Nguyệt Điệp liếm liếm môi khô khốc, quyết định đoạn tình tuyệt ái, hoàn toàn chặt đứt đường lui của mình.
“Ta nói những cái đó, nhưng cái mà ‘Thích Sở đại hiệp’, ‘Tâm chỉ có Sở đại hiệp’, tất cả đều là giả”.
Vì chính mình có thể hoàn thành nhiệm vụ, thuận lợi về nhà, Giang Nguyệt Điệp quyết đoán phủi sạch quan hệ.
“…. Kỳ thật, ta thích chính là sư đệ ngươi Ôn Liễm Cố”.
Trước tiên cứ lừa gạt như vậy đi.
Giang Nguyệt Điệp nghĩ, căn cứ tiếp xúc trước đó, nam chủ phẩm hạnh đoan chính, khéo hiểu lòng người, hắn quân tử như vậy tuyệt sẽ không truy vấn.
Nhưng mà còn không đợi Giang Nguyệt Điệp một hơi nói xong, liền nghe thấy âm thanh của “Họa trung nhân” trước mặt nhẹ nhàng cười.
“Thích đến mức nào?”
Giang Nguyệt Điệp sửng sốt một chút, xác nhận mình không nghe lầm, đỉnh đầu chậm rãi đánh một dấu chấm hỏi.
Đây là vấn đề kỳ quái gì vậy?
“Nếu không thể miêu tả….
”
Người nọ dừng một chút, không chút hoang mang mà lấy kiếm về từ trong tay nàng, mũi kiếm sắc bén kéo từ bả vai nàng xuống dưới, khó khăn lắm ngừng ở bên trái trái tim, ý cười sảng khoái mà mở miệng.
“Không bằng ta vạch tim ngươi ra xem nhé?”