Giang Nguyệt Điệp chấn động ngay tại chỗ.
A?
Cốt truyện này phát triển dường như có chỗ nào không đúng thì phải?
Nhìn bề ngoài tựa như đang bình tĩnh, nhưng đại não Giang Nguyệt Điệp lập tức bay nhanh tự hỏi.
Làm sao nam chính hoàn toàn không giống như là đang tức giận sau khi bị người khác lợi dụng, cũng không phải đại hiệp đa tình dung túng khi thấy tiểu cô nương hồ nháo.
Ngược lại như là sau khi nghe nàng nói, càng nổi lên hứng thú???
Giang Nguyệt Điệp xem không hiểu, nhưng rất là chấn động.
Quá cởi mở đi Sở Việt Tuyên!
Có khả năng liên quan đến lúc trước bị ép ăn dược trong phòng luyện rối, đầu óc Giang Nguyệt Điệp mơ màng, hiện giờ bị thái độ biến hóa của “Sở Việt Tuyên” làm cho hồ đồ.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể tìm được một lý do.
Nữ chủ đã rời đi lâu rồi, nam chủ lo được lo mất, lại lần nữa phát bệnh.
Này thực hợp lý!
Nam chủ không rời nữ chủ, tựa như cá không rời khỏi nước, mèo yêu mèo, ếch trâu vĩnh viễn không thể kháng cự…. A, giống như có cái gì đó không thích hợp lắm.
Giang Nguyệt Điệp ý thức được ý nghĩ hiện tại của mình có vấn đề, đầu óc cũng không quá thanh tỉnh, vì thế nàng quyết định đem đoạn ký ức này mạnh mẽ vứt ra sau đầu, dùng những thứ khác dời đi lực chú ý.
Tỷ như Ôn Liễm Cố.
Sở dĩ mình chọn nói thích “Ôn Liễm Cố”, một là cảm thấy hắn cùng Sở Việt Tuyên có một tầng quan hệ sư huynh đệ, dựa theo tính tình của Sở Việt Tuyên, sẽ càng dễ dàng tiếp thu, thứ hai là vì tính tình người này rất tốt.
Hiện giờ điểm thứ nhất tựa hồ có chút đường rẽ, nhưng điểm thứ hai là không thể nghi ngờ.
Ôn Liễm Cố là nam hai yên lặng bảo hộ nữ chủ trong “Ký lục truy tìm yêu quái Cửu Long”. Hắn tuy rằng thích nữ chủ Mộ Dung Linh, nhưng vẫn luôn biểu hiện khắc chế thủ lễ, không vượt qua lôi trì nửa bước, chính là lộ tuyến quân tử “Trong lòng yêu người khó bày tỏ” trong truyền thuyết.
Ôn Liễm Cố trong hình dung nguyên tác chính là “Bạch y công tử, ôn nhuận như bích, trăng sáng gió mát khó chạm tới”.
Cùng nam chủ Sở Việt Tuyên mặc hắc y, bất đồng với cầm trường kiếm, Ôn Liễm Cố vừa ra là bạch y phết đất, lấy quạt xếp làm vũ khí, vạt áo bay tán loạn, rất dễ dàng đánh lui những tiểu yêu quái. Tuy rằng mặt mày hắn hay mỉm cười, nhưng lại không giống Sở Việt Tuyên bình dị gần gũi, ngược lại mang theo một cổ nhàn nhạt xa cách.
Hắn thoạt nhìn không giống như đại hiệp bắt yêu, ngược lại như là công tử ẩn sĩ thế gia.
Vỗn dĩ nhân vật của Giang Nguyệt Điệp không gặp được vài người có danh tiếng, nàng mới vừa rồi trên đường đi đầu óc xoay chuyển một chút, quyết đoán lựa chọn thích “Ôn Liễm Cố”.
Tuy rằng người ta luôn nói “Nam chủ là của nữ chủ, nam hai chỉ là người xem”, nhưng Ôn Liễm Cố này là một công tử ôn nhu hoàn toàn không thể chọc được Giang Nguyệt Điệp.
Vừa lúc không thích, tránh cho gặp phải phiền toái.
Giang Nguyệt Điệp hoàn toàn làm được logic trước sau như một, nàng đúng là mang ý nghĩ như vậy, mới có thể tự tin tràn đầy mà nói ra câu “Thích sư đệ ngươi”.
Chỉ là không ngờ ngược lại bị “Sở Việt Tuyên” kỳ quái hỏi lại? Nguyên do trong đó, Giang Nguyệt Điệp nghĩ như thế nào cũng không ra, cuối cùng chỉ có thể quy kết đại khái là ý thức trách nhiệm của sư huynh, làm hắn muốn giúp sư đệ trấn ải cửa này.
“Thích đến mức nào…. Ha, Ừm….
” Giang Nguyệt Điệp nói lắp vài giây, mắt nàng thấp hèn, đem ánh mắt dừng trên mũi kiếm sắc bén, cẩn thận lui lui về sau.
Nay đã khác xưa, nàng thế nhưng quyết định muốn cẩu mệnh về nhà!
Giang Nguyệt Điệp thật cẩn thận mà tránh đi mũi kiếm, dùng cánh tay giơ lên đỉnh đầu ý tứ tình yêu to lớn, chính khí hiên ngang mà lớn tiếng ồn ào.
“Thực thích thực thích…. Siêu cấp vô địch thích!
”
Nàng có ý đồ dùng âm lượng che giấu chột dạ của mình.
Không đợi đối phương tiếp tục truy vấn, tự nhận đối với bản chất tò mò của “Sở Việt Tuyên” nhất định có hiểu biết, Giang Nguyệt Điệp tự động bổ sung nội dung sau này.
“Ta vốn là một bé gái mồ côi, phiêu bạc khắp nơi, trước đó vài ngày nhận được tin tức, nói ta có người nhà ở Bạch Vân Thành.
“Ta đã từng rất nhát gan, sau khi biết được sự tồn tại của người nhà thì càng sợ chết, thậm chí thiếu chút nữa bởi vì sợ hãi mà không dám đi tìm người nhà”.
“Nhưng vừa nhớ tới người nào đó, ta liền trở nên dũng cảm hơn!
”
Ôn Liễm Cố hạ đuôi lông mày, đầu tóc dài ở sau đầu nghiêng theo động tác.
Không biết vì sao, hắn cảm thấy mấy câu này rất có lệ, hơn nữa còn có lệ….
Khiến người ta cảm thấy vô cùng quen tai.
Giang Nguyệt Điệp không biết suy nghĩ của Ôn Liễm Cố, nàng lấy ra khí thế năm đó diễn thuyết dưới quốc kỳ, tình cảm dư thừa, ngữ khí đầy nhịp điệu.
“Mà người kia chính là hắn, chúng ta là hảo bằng hữu…. Ha, là đối tượng ta ái mộ, Ôn Liễm Cố!
”
Thiếu chút nữa thuận miệng nói sai, Giang Nguyệt Điệp vội dừng câu chuyện.
“Ta, là khi niên thiếu gặp được hắn. Năm ấy hạnh lất phất, hắn đứng dưới tàng cây, một trận gió thổi tới, hắn đối với ta hơi mỉm cười….
”
Khi nói tới đây, Giang Nguyệt Điệp ra vẻ thẹn thùng mà cúi đầu: “Chính là nụ cười kia, bốn mùa ấm áp, cũng làm cho tâm ta hoàn toàn chìm đắm vào”.
Nghe đến đây, mặt mày Ôn Liễm Cố giãn ra.
Khó trách.
Hắn nhớ tới, đoạn đối thoại này, trước đó ở địa lao, chính mình vừa mới thông qua rơm rạ nghe một lần.
Chẳng qua lúc này đây, nhân vật chính trong lời nói từ “Sở Việt Tuyên” biến thành “Ôn Liễm Cố”. Trừ cái này ra, hai đoạn chân tình trùng vài câu, thậm chí một chữ cũng không kém.
Ôn Liễm Cố cười khẽ, trí nhớ của nàng còn không tồi.
“Cho nên, Giang Cô Nương kỳ thật cũng không thích ‘ta’, mà là thích sư đệ ta, Ôn Liễm Cố?”
Khi nói đến ba chữ cuối cùng, Ôn Liễm Cố thả chậm tốc độ, cơ hồ là gằn từng chữ một.
Giang Nguyệt Điệp kỳ quái mà ngẩng đầu.
Nam chủ giống như là đối với sinh hoạt tình cảm của nàng quan tâm quá mức đi?
Nhưng rất nhanh, Giang Nguyệt Điệp liền hiểu rõ.