Thanh âm Ôn Liễm Cố mềm nhẹ, phun ra hơi thở dừng ở vành tai Giang Nguyệt Điệp, phảng phất như lông chim nhẹ quét qua, như gần như xa, nói không nên lời.
Thanh âm êm tai dễ nghe, chính là nói đến lúc này sao, có chút khó trả lời.
Giang Nguyệt Điệp trầm mặc mà cúi đầu.
Trong miệng nói ‘Ôm ta không buông’, kỳ thật chính hắn cũng chưa hoàn toàn đem Giang Nguyệt Điệp buông ra nửa phần.
Độ ấm lòng bàn tay hắn so với người càng thấp hơn, hiện giờ dán ở trên eo Giang Nguyệt Điệp, trong hoảng hốt dường như bị một vòng đá lạnh vờn quanh.
…... Có lẽ không chỉ là tay?
Giang Nguyệt Điệp cảm thấy chính mình đại khái là thật sự ấm đầu, nàng thế nhưng giờ phút này lại cảm thấy không những lòng bàn tay “Sở Việt Tuyên” lạnh băng, mà cả toàn thân đều tỏa ra hàn khí.
Ngay cả lời nói ra cũng giống như tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn bị ngưng kết thành sương, hắn đọc từng chữ, một người tiếp một người tràn ra, vờn quanh Giang Nguyệt Điệp.
Làm nàng vô cùng thoải mái.
Động tác thân thể nhanh hơn đại não, trước lúc phản ứng lại đây, Giang Nguyệt Điệp đã dùng mặt cọ cọ cái cổ lạnh lẽo của đối phương, đồng thời phát ra giọng than thở nhỏ.
“Không bằng ngươi đến gần hơn chút nữa?”
Sau khi buộc miệng thốt ra lời này, bản thân Giang Nguyệt Điệp đều ngây ngẩn cả người. Chính là sau khi Ôn Liễm Cố phát ra tiếng cười trầm thấp, Giang Nguyệt Điệp rốt cuộc mới phản ứng lại vừa rồi mình đã làm cái gì.
Người đã tê rần.
Người khác nhiều nhất là lúc này đã chết, nàng thì hay rồi, trực tiếp mất mặt ở dị thế.
Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, đáng chết lúc này không cho phép Giang Nguyệt Điệp cúi đầu, nàng cứ việc để khuôn mặt có chút nóng lên, nàng vẫn khụ một tiếng, đánh vỡ không khí quấn quanh hai người, quyết định mạnh mẽ giải thích một phen.
“A, nhìn cái gì, trước mắt sư đệ ngươi không ở đây, ta ôm ngươi an ủi một chút”.
Nghe vậy, Ôn Liễm Cố nhẹ nhàng cười một tiếng, trong mắt ý cười càng thêm ôn hòa, dò hỏi: “Cho nên ở trong lòng Giang cô nương, tại hạ bất quá là vật thay thế “Ôn sư đệ”?
A? Như thế nào còn nói đến thế thân?
“Ngược lại cũng không thể nói như vậy”.
Giang Nguyệt Điệp trầm ngâm một lát: “Tuy rằng ta ôm ngươi, nhưng ngươi cũng ôm ta, một đi một về, kỳ thật đã huề nhau”.
Ôn Liễm Cố cảm thấy thú vị, đây vẫn là lần đầu tiên có người cẩn thận phân tính với hắn như vậy.
“Ở trong mắt ngươi, đây gọi là ‘Huề nhau’ sao?”
Này kỳ thật bất quá cũng chỉ là một câu “Dò hỏi” bình thường, đáng tiếc Giang Nguyệt Điệp lại đem nó nhận thành “Hỏi lại”.
“Nếu ngươi cảm thấy khó tiếp nhận, cảm thấy chính mình thiệt thòi….
”
Giang Nguyệt Điệp do dự một chút, chợt ngẩng đầu đối diện cùng “Sở Việt Tuyên”, chân thành mà đưa ra kiến nghị quý giá: “Chờ sư đệ ngươi trở về, ngươi có thể ôm ngược lại?”
Đừng nói trước mắt người khác, chính Giang Nguyệt Điệp cơ hồ đều bị cái ý kiến này làm cho thuyết phục.
Sau khi toát ra ý tưởng này, mặt nàng cũng không đỏ, người cũng không chết, đơn giản thân thể càng thêm thả lỏng, cơ hồ nằm nhũn trong lòng Ôn Liễm Cố.
Đại loại là Giang Nguyệt Điệp quá mức bằng phẳng, động tác giống như chim mỏi về tổ.
Thế cho nên lúc này đây, Ôn Liễm Cố không kịp đẩy ra.
Hắn hơi hơi cúi đầu, liền thấy Giang Nguyệt Điệp chắc chắn gật đầu, tự mình khẳng định nói: “Ân, đây chính là ‘Đệ nợ huynh’”.
Chê cười rồi, người thiếu chút nữa đã chết, còn cố kỵ cái gì mà “Nam nữ đại phòng” sao?
Ôn Liễm Cố ngẩn ra chớp mắt một cái, chợt cười càng thêm sung sướng.
“Có lý”.
Người trong lòng ngực nhiệt độ thực ấm, xuyên thấu qua xiêm y Ôn Liễm Cố. Mặc dù vừa rồi bị dọa đến tay chân lạnh cả người, lòng bàn tay Giang Nguyệt Điệp vẫn là mềm mại ấm áp hơn hắn rất nhiều, càng giống “Người” hơn hắn.
Nói như vậy cũng không đúng, bởi vì vốn dĩ đó là người.
Ôn Liễm Cố rũ xuống đôi mắt, hơi hơi giơ lên khóe môi.
Lúc này bộ dáng đã làm sai còn đúng lý hợp tình, làm Ôn Liễm Cố nhớ đến con thỏ mình từng nuôi kia.
Không biết sao cảm thấy có vài phần tương tự.
Đương nhiên, người tự nhiên so với thỏ thì hữu dụng hơn.
“Ầm ầm….
”
“Sở đại hiệp, chúng ta nhanh rời đi!
”
Nghỉ ngơi một lát, độ ấm trên người Giang Nguyệt Điệp giảm xuống rất nhiều, đầu óc càng thanh tỉnh vài phần, ù tai giảm bớt sau đó càng không thể ngăn được mà nghe tiếng nổ mạnh rõ ràng.
Lại thêm một tiếng nổ nữa, Giang Nguyệt Điệp bắt lấy ống tay áo Ôn Liễm Cố nắm thật chặt, không khỏi nôn nóng lên: “Nơi này sẽ sụp đổ ngay lập tức!
”
Hệ thống không thể lừa gạt ký chủ, cho nên nó cấp cốt truyện sẽ không gạt người!
Địa lao sụp đổ làm thương vong cực lớn, bọn họ cần nhanh chóng thoát ra ngoài!