Nhận Sai Vai Ác Sau Ta Công Lược Hắn

Nhận Sai Vai Ác Sau Ta Công Lược Hắn

Cập nhật: 22/06/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 785
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Hài Hước
Xuyên Sách
     
     

Trong nguyên tác Sở Việt Tuyên cùng Ôn Liễm Cố có quan hệ cực kỳ tốt, giờ phút bị sợ sư đệ bị lừa, nhiều lần xác nhận cũng là bình thường.

Chỉ là hắn tùy ý đối với một nữ tử xa lạ quan tâm như vậy, ngược lại cũng không trách được Mộ Dung Linh thường xuyên ghen.

“Đúng vậy”. Giang Nguyệt Điệp ngẩng đầu, tầm mắt nỗ lực ngắm nhìn, theo kiếm phong nhìn về phía đôi mắt “Sở Việt Tuyên”. “Ta không thích ngươi”.

“Lòng ta chỉ có Ôn Liễm Cố”.

Cơ hồ là trong nháy mắt nàng mở miệng, thế kiếm Ôn Liễm Cố liền nghiêng về phía trước.

Hắn chán ghét nhất là bị người khác lừa gạt.

Nhưng mà liền ở phút cuối cùng…. Ở khoảng cách chỉ chút nữa đã chạm phải trái tim Giang Nguyệt Điệp, mũi kiếm lại khó khăn dừng lại.

Cảm xúc nàng có gợn sóng.

Mà Ôn Liễm Cố lại lần nữa cảm nhận tình cảm kỳ quái.

Hài đồng hướng mẫu thân đòi lấy thức ăn khi vui sướng, đối mặt với tiên sinh trong học đường là khẩn trương.

Nữ tử đối mặt với người mình ái mộ là ngượng ngùng, thấy đối phương kết giao với nữ tử khác sẽ là ghen ghét.

Lão phụ thân thấy con cháu viên mãn là vui sướng, biết được nhi tử chết trận là thống khổ.

…...

Mấy cái tình cảm thế trần, Ôn Liễm Cố đều nhớ rõ.

Nhưng nữ tử nhân loại giờ phút này lại có tình cảm bất đồng cùng bọn họ.

….

. Giang Nguyệt Điệp.

Ôn Liễm Cố mặc niệm trong lòng.

Hắn rốt cuộc quyết định nhớ kỹ cái tên này.

Không giống đám lão già phái Vân Trọng đó trong miệng toàn là đại nghĩa thiên hạ dối trá, cũng không giống Sở Việt Tuyên đối với hai vị nữ tử luôn xuất hiện do dự không thể quyết đoán….

Khi nói hai câu kia, tình cảm nàng cũng không tính là thoải mái, thậm chí so ra kém với lúc bịa chuyện hùng hồn dõng dạc, rồi lại có thể vạch ra ranh giới rõ ràng.

Rất kỳ quái.

Ôn Liễm Cố chưa bao giờ cảm thụ qua, hắn lại nổi lên hứng thú.

Cho nên hắn quyết định cho nàng một con ngựa.

Khi Ôn Liễm Cố động thủ tựa như rắn độc âm thầm mai phục vô thanh vô thức, mà Giang Nguyệt Điệp vốn là bị thương, đầu óc hôn hôn mê mê, vẫn chưa phát hiện mình đã đi dạo qua quỷ môn quan một vòng, chỉ cảm thấy giống như có một trận gió lạnh đến thấu xương.

Bất quá cũng may mắn, trong giây lát đều tiêu tán.

Giang Nguyệt Điệp nhớ mang máng trong cốt truyện có viết địa lao này thực sự sắp sụp đổ, lúc này thật vất vả lấp liếm cho qua, thấy đối phương không tiếp tục truy vấn, lại chậm chập không buông kiếm, không khỏi nôn nóng: “Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta mau ra….

Oành….

!

Lời còn chưa dứt, một tiếng vang lớn liền truyền tới từ phía sau Giang Nguyệt Điệp! Ngay sau đó nhấc lên một làn sóng nhiệt cuồn cuộn, chỉ là bay tới một một chút cũng khiến cho cả người nàng nóng bỏng.

Giang Nguyệt Điệp bị tiếng vang lớn làm chấn động đến ù tai, nàng không nghe thấy bất luận thanh âm gì, mờ mịt theo bản năng sờ soạn phía trước, sau khi làm ra động tác này, mới đột nhiên ý thức được trước mặt mình thế nhưng đối diện với kiếm phong của “Sở Việt Tuyên”!

Giang Nguyệt Điệp sợ hãi cả kinh, nhưng nàng đã thuận thế trước đó, đã không còn đường hối hận.

Vì thế Giang Nguyệt Điệp thuận theo nhắm mắt lại, yên tĩnh tại chỗ chờ qua đời.

Trăm triệu lần không nghĩ tới mình đã nỗ lực hồi lâu, cư nhiên sẽ chết ở nơi này, nếu sớm biết như thế, hà tất phải….

“Giang cô nương còn chưa ôm đủ sao?”

Giọng nói mang theo mỉm cười lười biếng hài hước, khi Giang Nguyệt Điệp ngẩng đầu, đối diện với con mắt đang cong lên của “Sở Việt Tuyên”.

Vô luận là lúc trước bức cung, hay là bây giờ nổ mạnh, hắn tựa hồ chưa từng đặt ở trong mắt.

Đối phương vừa thu hồi kiếm kịp thời, lại đồng thời ra tay tiếp được nàng.

Vì thế dẫn tới cục diện quỷ dị như lúc này.

Giang Nguyệt Điệp bị bắt dựa vào lòng “Sở Việt Tuyên”, eo cũng bị siết đến khẩn trương.

Loại khẩn trương này không chỉ cần lực, nói cũng kỳ quái, nhưng Giang Nguyệt Điệp bỗng nhiên nhớ tới khi còn nhỏ đi vườn bách thú, khi chụp ảnh cùng rắn, rắn gắt gao quấn quanh trên cánh tay.

Siết người, lạnh băng, phảng phất dường như là chiếm hữu.

Thấy Giang Nguyệt Điệp hồi lâu chưa đáp lại, chỉ mở to đôi mắt mà nhìn mình, Ôn Liễm Cố rũ mắt cười khẽ, hắn hơi hơi cúi đầu để sát vào tai nàng nói: “Luôn miệng nói thích sư đệ tại hạ, hiện giờ lại ôm ta không buông”.

“Giang cô nương thích chính là như thế sao?”