Lúc trước bị quấy rầy, lúc này Giang Nguyệt Điệp ngược lại có chút không muốn hỏi lại.
Ôn Liễm Cố giơ lên khóe môi, tâm tình hắn không tồi, ngữ khí càng là nhu hòa cực kỳ: “Giang cô nương là có lý do khó nói?”
“Kia ngược lại không tính”. Giang Nguyệt Điệp gãi gãi mặt, không biết nên mở miệng như thế nào.
Nàng lúc này như cũ dùng tay nắm chặt ống tay áo người bên cạnh, cổ khí vị kia càng thêm rõ ràng.
Ôn Liễm Cố dùng tay nhẹ nhàng gõ chuôi kiếm, buồn bã nói: “Nếu ngươi không hỏi, ta sẽ cảm thấy ngươi thiếu một lần”.
Hắn cũng không cảm thấy mình sẽ thua thiệt người khác.
Nếu thật sự làm hắn cảm thấy thua thiệt….
Ôn Liễm Cố như suy tư gì đó, tốt nhất liền đưa đối phương lên đường.
Như thế, cũng coi như đền bù.
Lời nói đã nói đến thế, Giang Nguyệt Điệp tự nhiên không thể ngậm miệng không nói, nàng theo cổ áo hướng lên trên nhìn lại, thấy rõ sắc mặt “Sở Việt Tuyên” giờ phút này, nhưng địa lao thật sự tối tăm, hai người lại đi lại, thêm thân thể không khỏe, Giang Nguyệt Điệp hoàn toàn hoa mắt nhìn người trước mặt.
Nàng do dự một chút, thành thành thật thật mà nói: “Trên người của ngươi giống như là múi mùi máu tươi, có phải ngươi bị thương ở đâu không?”
Trước đó Giang Nguyệt Điệp liền có cái suy đoán này.
Có thể là Sở Việt Tuyên bị thương, cho nên mới không thể động, cần có chút thời gian để khôi phục, lúc trước mới có thể lưu lại nơi này lâu đến như vậy.
Ôn Liễm Cố quay đầu đi, ánh mắt dừng ở trên mặt Giang Nguyệt Điệp, lại là cười.
“Giang cô nương lo lắng”.
Nói xong câu đó, khóe miệng Ôn Liễm Cố luôn giơ lên một độ cung chợt giảm đi rất nhiều, dùng ngón tay vuốt ve chuôi kiếm, ý cười trở nên cực ảm đạm.
Hắn chợt nhớ đến một chuyện gì đó mà cứ ngỡ sẽ không bao giờ nhớ tới.
Một số chuyện làm người khác chán ghét.
Giang Nguyệt Điệp run run, trực giác nói nàng nên kết thúc đề tài này, khô cằn nói: “A, kia khá tốt”.
“Tốt?” Ôn Liễm Cố cố tình không buông tha nàng, khẽ cười nói, “Ngươi cảm thấy không bị thương, thực tốt sao?”
…. Lại tới nữa lại tới nữa, bắt đầu hỏi vấn đề nhỏ nhặt.
Dưới đáy lòng Giang Nguyệt Điệp thở dài.
Bất quá may mắn, này không phải là vấn đề lớn mật gì.
“Cũng tùy người”.
Lão sư sơ trung đã dạy, phải nhìn nhận vấn đề bằng cách biện chứng.
“Nếu là người xấu, ta hy vọng bọn họ bị thương nhiều một chút, chẳng sợ trọng thương đến chết cũng không liên quan đến ta”.
Mặc dù đầu óc không rõ ràng, Giang Nguyệt Điệp cũng không quên cấp cho nam chỉ cái mũ cao: “Người tốt giống như ngươi, tốt nhất là không nên bị thương”.
“Người tốt a”.
Trong cổ họng Ôn Liễm Cố tràn ra một tiếng cười khẽ, dừng ở nơi sụp đổ thế này, ngọn lửa bay tán loạn trong địa lao, đột ngột mà hiện ra vài phần quỷ mị.
“Giang cô nương cảm thấy dạng người gì mới xứng được xem là ‘Người tốt’ ?”.
Giang Nguyệt Điệp chớp chớp mắt: “Ngươi nha… ngươi chính là người tốt a!
”
“Giang cô nương cảm thấy ta là người tốt?”
“Sở đại hiệp đương nhiên là người tốt!
” Những lời này Giang Nguyệt Điệp nói không chút do dự, tràn đầy chân thành.
Không chỉ đem nàng từ địa lao cứu ra, mà còn lặp đi lặp lại nhiều lần mang theo nàng tránh khỏi nguy hiểm trong địa lao, ngay cả nàng biết lối ra cũng chưa từng tế cứu, cao cao cầm lấy, nhẹ nhàng buông.
Trừ bỏ ngẫu nhiên đa sầu đa cảm, còn có chút quá mức mềm lòng, nam chủ quả thực không có bất luận khuyết điểm gì a!
Giang Nguyệt Điệp giải quyết dứt khoát: “Ngươi không phải người tốt, trên đời này còn có ai là người tốt đâu!
”
Hắn là người tốt?
Trên đời này không có ai so với ta tốt hơn.
Ôn Liễm Cố cười đến cong lên mặt mày.
Chỉ bằng nàng mang đến lạc thú, hắn nguyện ý cho nàng cơ hội một lần.
“Bất quá kỳ quái….
”
Giang Nguyệt Điệp lẩm bẩm nói, “Cũng không biết chỗ nào có mùi máu nhiều như vậy….
”
Nàng tự cho là nhỏ giọng, kỳ thật là bị nghe thấy rõ ràng.
Ý cười nơi khóe miệng Ôn Liễm Cố càng sâu, hắn nâng lên mi mắt về phía trước nhìn lại, tùy ý mà nâng lên ngón tay cái gõ chuôi kiếm vài cái, yêu quái Từ Ngọc trên người nháy mắt nứt ra mấy đạo vết thương. Ôn Liễm Cố nghĩ nghĩ, còn ngại không đủ, vì thế giật giật ngón tay, vết thương trên người Từ Ngọc thoáng chốc nứt toạc, máu đỏ tươi ào ạt chảy xuôi, cơ hồ muốn đem cả thân mình nhiễm đỏ.
Tức khắc, trong không khí mùi máu tươi trở nên cực kỳ nồng nặc.
Ôn Liễm Cố rốt cuộc vừa lòng.
“Ta nghĩ, có lẽ là miệng vết thương trên người nó”.
Ôn Liễm Cố dùng kiếm chỉ về hướng Từ Ngọc, mắt thấy đối phương lại run run, lúc này mới ngừng tay, nhấp môi đè thấp ý cười, ánh mắt khi nhìn về phía Giang Nguyệt Điệp nhu hòa như xuân phong tháng ba.
Mùi máu tươi có thể chế tạo, nhưng miệng vết thương mới vô pháp che giấu.
“Nếu ngươi không tin, có thể tiến lên xem”.
Hắn nguyện ý cho nàng cơ hội.
Bất quá có thể sống sót hay không, phải xem nàng chọn như thế nào.