Giang Nguyệt Điệp lập tức xua tay như trống bỏi, điên cuồng tỏ vẻ cự tuyệt.
Nàng lại không phải nhàn đến hoảng, ăn no căng bụng đi quan tâm thương thế Từ Ngọc?
Nhắc tới chuyện này, bất quá là xuất phát từ việc lo lắng cho thân thể “Sở Việt Tuyên”…. Rốt cuộc đây là đoạn cốt truyện căn bản của mạng sống nam chủ.
Nếu nam chủ thật sự có chuyện không hay nào xảy ra, có được “Hào quang vai chính” thì hắn cũng sẽ biến nguy thành an, thậm chí nhờ họa được phúc, nhưng Giang Nguyệt Điệp thân là pháo hôi thì không nhất định được như thế.
Mà hiện tại, chính “Sở Việt Tuyên” đã nói không có việc gì, Giang Nguyệt Điệp khẳng định cũng sẽ không đi quan tâm thương thế Từ Ngọc.
Thấy nàng cự tuyệt, Ôn Liễm Cố cũng không ép bách, lại cười nói: “Ta cho rằng Giang cô nương đối với việc này rất tò mò”.
Giang Nguyệt Điệp lắc đầu: “Cũng không phải tò mò, chỉ là nếu ngươi bị thương, ta sẽ lo lắng”. Lo lắng không thể thuận lợi ra khỏi địa lao.
“Nhưng còn nó”, Giang Nguyệt Điệp duỗi tay chỉ chỉ Từ Ngọc, “Hoàn toàn là tự làm tự chịu, rất xứng đáng!
”
Này chỉ là cóc ghẻ đòi ăn thịt bướm, hiển nhiên không phải cái thứ gì tốt.
Nàng lại không phải là thánh mẫu.
Ôn Liễm Cố bị lời nói này chọc cười, hắn cũng không để ý trong lời nói của Giang Nguyệt Điệp có cố tình lấy lòng hay không, tựa như hắn hoàn toàn không để ý hai người có thể đi ra khỏi địa lao này hay không.
“Nếu Giang cô nương không ngại, liền có thể để nó tiếp tục dẫn đường”.
Vì thế sự tình đến cuối cùng, liền biến thành Từ Ngọc cả người phát ra ánh sáng đi tuốt đằng trước, Giang Nguyệt Điệp có chút cố hết sức mà đuổi theo phía sau.
Mà Ôn Liễm Cố thì lại rất thản nhiên, rõ ràng là đi ở cuối cùng, nhưng cố tình một chút cũng không nóng nảy, bộ dáng như đang tản bộ trong hậu hoa viên nhà mình.
Giang Nguyệt Điệp cứ cảm thấy hình ảnh này quái quái, nàng nghĩ tới nghĩ lui, thoáng nhìn chuôi kiếm có thể điều khiển Từ Ngọc từ xa, rốt cuộc cũng lĩnh ngộ.
Khá lắm, “Sở Việt Tuyên” này bộ dáng nhàn nhã tự tại, còn không phải là nuôi chó sao? Hơn nữa vẫn là cái loại chủ nhân nuôi chó ưu nhã.
Không giống nàng, không chạy vài bước liền mệt đến thở hổn hển, chật vật tựa như Husky có đại oán.
Trong khoảnh khắc, cao thấp liền hiện rõ.
Tư thái đối phương nhanh nhẹn ưu nhã khắc sâu trong đáy mắt Giang Nguyệt Điệp, nàng nhìn đến hâm mộ lại ghen ghét, trộm hít một hơi, nỗ lực điều chỉnh tiết tấu hô hấp, lại chậm rãi phun ra một ngụm khí, như thế lặp lại vài lần, ý muốn làm chính mình cùng vị phía sau kia ưu nhã thong dong….
Nhưng vẫn là thất bại.
So với “Sở Việt Tuyên” đạm nhiên thanh thản, Giang Nguyệt Điệp vẫn như cũ thấy hô hấp không thuận, gấp giống như là chó hoang chạy điên ba vòng, nhiều nhất là thanh âm hơi ít đi một chút, chính là đầu nhỏ nàng thông minh vẫn cứ hỗn độn một mảnh, ngũ cảm đều không còn nhạy bén.
Tỷ như vừa rồi, nàng lại cảm thấy cổ mùi máu tươi kia là từ trên người “Sở Việt Tuyên” bay tới.
“Ai”.
Giang Nguyệt Điệp từ bỏ, nặng nề thở dài, ánh mắt nhìn về phía “Sở Việt Tuyên” tràn ngập ghen ghét.
Cùng đi một đoạn lâu như vậy, hắn như thế nào một chút cũng không gấp?
Hay là cái này cũng là do hào quang nam chính trong truyền thuyết?
“Giang cô nương vì sao lại đột nhiên thở dài?”
Nhận thấy được ánh mắt đối phương đang dừng trên người mình, Ôn Liễm Cố cười mở miệng.
“Là đang nghĩ tới chuyện gì?”
Hắn thật sự có chút ngoài ý muốn.
Bất đồng với Giang Nguyệt Điệp chỉ mơ mơ hồ hồ biết mình bị trúng thuốc, Ôn Liễm Cố là biết dược hiệu của Thập hương nhuyễn cân tán.
Thập hương nhuyễn cân tán, sau khi ăn vào một canh giờ, ngươi sẽ cảm thấy tứ chi mệt mỏi, càng về sau, dược hiệu càng mạnh.
Khôi lỗi sư thích nhất là dùng dược này, mê choáng con mồi sau đó sẽ động thủ, tiện hơn rất nhiều.
Nói đến, dược hiệu trên người Giang Nguyệt Điệp nên phát tác. Nhưng hôm nay nàng tuy rằng nghiêng ngả lảo đảo, thậm chí mới vừa rồi có chút thoát lực, nhưng vẫn tự mình đi.
Thật sự rất ngoan cường.
Ôn Liễm Cố mặt mày cong lên, cười như xuân phong tháng ba, rất là ôn nhu.
Bất quá cũng tốt, ngoan cường một chút, ít nhất không cần lo lắng nàng làm hắn mất đi hứng thú trước khi chết.
“Nếu Giang cô nương không ngại, tại hạ nguyện làm một người giữ kín như bưng mà lắng nghe”.
“Thật sự cũng không phải là đại sự gì”. Giang Nguyệt Điệp không hề phòng bị, gãi gãi đầu, theo đối phương nói tiếp, “Ta chỉ là nhớ tới một người”.
“Như vậy a”.
Ôn Liễm Cố khẽ cười một tiếng, chợt rũ mắt xuống, tùy tay xoay chuyển hắc kiếm: “Không biết Giang cô nương đang nhớ đến ai?”
Ta nhớ mẹ ta.
Giang Nguyệt Điệp hơi hơi hé miệng, lại đem lời này nuốt xuống.
Mặc dù thân thể không thoải mái, tư duy lại hỗn loạn, nàng cũng biết, chút lời nói này không tiện nói ra.
Pháo hôi “Giang Nguyệt Điệp” là một cô nhi, nàng không cha không mẹ, lý ra không nên có vướng bận này.
Giang Nguyệt Điệp nhấp môi, yết hầu lại sáp lại.
Nàng hoàn toàn đem trận gió tao ngộ này coi như một trò chơi, trước mắt lần đầu tiên cảm thấy có chút khổ sở.
Giờ khắc này, Giang Nguyệt Điệp rõ ràng ý thức được mình đang ở trong thế giới như thế nào.
Mà những người yêu nàng, cùng nàng cách một thời không.
“Ta….
”