Nhận Sai Vai Ác Sau Ta Công Lược Hắn

Nhận Sai Vai Ác Sau Ta Công Lược Hắn

Cập nhật: 22/06/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 761
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Hài Hước
Xuyên Sách
     
     

Giang Nguyệt Điệp càng nói càng ủy khuất, ban đầu chỉ nghĩ bán thảm, nói xong lời cuối cùng lại cảm thấy mình thật sự thảm.

Tới cuối cùng, hốc mắt Giang Nguyệt Điệp đều đỏ, thanh âm đè thấp mang theo nghẹn ngào: “Cho nên muốn ngươi bồi thường ta!

Nói dối đến mức có thể làm mình khóc, cũng là độc nhất rồi.

Ôn Liễm Cố nghe được có chút buồn cười, đơn giản nghiêng đầu, đem ánh mắt dừng ở khuôn mặt chật vật bất kham của Giang Nguyệt Điệp, một tấc một tấc mà đánh giá.

Đều là lời nói dối gạt người.

Cũng liền đỏ rực đôi mắt, xem như là lộ ra vài phần thành ý.

“Được”.

Bộ dáng thê thảm như vậy, nhưng thật ra thuận mắt hơn trước rất nhiều.

Ôn Liễm Cố giờ phút nàu không cảm nhận được cảm xúc của Giang Nguyệt Điệp, bất quá hắn đại khái có thể đoán được cái này lại là một lần tâm tình biến hóa.

Ôn Liễm Cố cũng không rõ ràng được vì sao lại nổi lên tình cảm, nhưng nhìn bộ dáng Giang Nguyệt Điệp ép dạ cầu toàn hết sức thú vị.

Cho nên, hắn quyết định dung túng.

“Ngươi muốn bồi thường cái gì?”

“Đoản kiếm của ngươi!

Giang Nguyệt Điệp buộc miệng thốt ra, bộ dáng không cần nghĩ ngợi mà rất khó không để người ngoài hoài nghi nàng chủ mưu đã lâu.

Sợ Ôn Liễm Cố không nghe rõ, Giang Nguyệt Điệp không chê phiền mà lặp lại lần nữa.

“Ta không cần những thứ khác, chỉ cần đoản kiếm của ngươi!

Nàng đứng ở trước đại môn cười khanh khách mà vươn tay, thậm chí đều quên hẳn chính mình nên rời đi địa phương quỷ quái này trước.

Khí nóng phía sau vẫn tràn lan nóng rực như cũ, mà người trước mắt như là không phát hiện, cười đòi hỏi đoản kiếm của hắn.

Đây là lần thứ hai nàng nhận sai như thế.

Nhưng lúc này đây, Ôn Liễm Cố suy nghĩ chậm đi nửa nhịp.

Hắn áp xuống mi mắt, ánh mắt dừng ở trên tay mình, ánh mắt hoang mang.

Giang Nguyệt Điệp buông tay hắn ra, chớp mắt rời xa nhiệt độ cơ thể, Ôn Liễm Cố thế nhưng cảm thấy độ ấm trong lòng bàn tay nàng, so với khí nóng còn nóng hơn.

Rõ ràng không nên như thế, nhưng cố tình chính là như thế.

Thí dụ như hiện tại, trên người nàng đã không có hơi thở “Nửa người” trên người mình.

Nhưng Ôn Liễm Cố vẫn cảm thấy mình nên giết nàng.

“Ngươi không phải nói sẽ không dùng kiếm sao?”

Nghe thấy chuyện lúc trước mình bịa ra, Giang Nguyệt Điệp mắc kẹt một cái chớp mắt, lại đúng lý hợp tình nói: “Đó là quá khứ, bây giờ đã khác rồi”.

“Ngươi không thể lấy quá khứ của ta làm tiêu chuẩn, phải cân nhắc đến hiện tại của ta!

Lại là ngụy biện như vậy, Ôn Liễm Cố vuốt ve chuôi kiếm một chút, bỗng nhiên cười một tiếng.

Giang Nguyệt Điệp thấy nóng rực, đều không phải là nhiệt độ cơ thể đơn thuần.

Rốt cuộc nàng vừa mới chịu một hồi kinh hách, lại trúng độc, đầu ngón tay đều lạnh lẽo.

Không biết nhớ tới cái gì, thần sắc Ôn Liễm Cố nhu hòa rất nhiều.

Ánh mắt hắn dừng trên bàn tay Giang Nguyệt Điệp, bàn tay hướng về phía trước, nhẹ nhàng nhướng mày, đem hắc kiếm trong tay đặt vào lòng bàn tay nàng.

“Giữ cho tốt”.

Mắt thấy Giang Nguyệt Điệp nhăn lại mi, cúi đầu hoài nghi mà đánh giá đoản kiếm, khóe môi Ôn Liễm Cố cong lên thành một độ cung, về phía sau liếc mắt một cái, có điều mở miệng.

“Lửa sắp cháy đến đây”.

Từ Ngọc phía trước vẫn luôn an tĩnh nghe âm thanh mà biết nhã ý, không cần Ôn Liễm Cố nhiều lời, Từ Ngọc sớm đã cấp hai người phô ra con đường phía trước, thậm chí ngay tại một khắc Ôn Liễm Cố nói chuyện, liền đúng lúc mở cửa ra.

Có thể nói là làm chân chó được cực hạn.

Nguyên nhân chính là vì Từ Ngọc quá mức chân chó, tốc độ quá nhanh, dẫn tới Giang Nguyệt Điệp hoàn toàn không chuẩn bị tốt tâm lý.

Trong nháy mắt cửa mở ra kia, ánh sáng mãnh liệt ập vào trước mặt, Giang Nguyệt Điệp không hề chuẩn bị đau đớn lên men, nàng theo bản năng giơ hắc kiếm trong tay muốn ngăn trở ánh nắng….

Ngay sau đó, bên tai truyền đến tiếng “Phốc” phảng phát như là thanh âm khí cầu nổ mạnh, giây tiếp theo, chất lỏng ấm áp phun ở trên mặt Giang Nguyệt Điệp!

Ha! Đồ vật quỷ gì vậy!

Giang Nguyệt Điệp bị hù nhảy dựng, liền kiếm cũng cầm không được, sau đó lùi lại mấy bước. một hồi lâu, nàng mới chần chờ mà duỗi tay sờ mặt, lại trong lúc vô tình đem vết bầm bôi ra, trước mắt tất cả đều là máu tanh hôi.

Là máu của Từ Ngọc.

Giang Nguyệt Điệp mơ mơ hồ hồ mà nghĩ đến, vừa rồi tuy nàng hạ kiếm, sau đó, sau đó….

Từ Ngọc liền nổ mạnh.

Ngược lại không phải Giang Nguyệt Điệp làm ra vẻ thánh mẫu, cũng không phải nàng không thể chấp nhận cái chết, chỉ là chuyển biến tới đột nhiên, đầu óc Giang Nguyệt Điệp lại vẫn luôn đau nhức, cho đến hiện tại mới sắp xếp rõ ràng, chần chờ mà phản ứng lại.

Mới vừa rồi khi mở cửa, trong tầm mắt mình là ánh nắng nóng rực… Có lẽ không chỉ là ánh nắng, mà là thân thể bành trướng vô hạn của Từ Ngọc.

Đến nỗi chính mình….

Tựa hồ chính mình đưa lên động tác giơ kiếm, cuối cùng cho Từ Ngọc một kích.

Giang Nguyệt Điệp đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên bị người cầm bả vai.

Tay hắn quá lạnh, cách vải dệt váy áo cũng truyền đến một trận lạnh lẽo.

Giang Nguyệt Điệp không nhịn được run run một chút, quay mặt đi, vừa lúc đâm vào người phía sau hai mắt đang cười doanh doanh.

“Lần đầu tiên sát yêu, cảm giác thế nào?”