Cơ hồ là cùng lúc “Sở Việt Tuyên” mở miệng, phía sau cuối cùng truyền đến một tiếng nổ vang thật lớn!
Đất dưới chân đều chấn động, cổ chân Giang Nguyệt Điệp vốn là nhũn ra, lại bị kinh hách, chưa kịp trấn định, căn bản là không kịp trả lời “Sở Việt Tuyên”.
Nàng thất tha thất thểu đi về phía trước, giây tiếp theo bên hông liền bị người chế trụ, hắn ôm lấy nàng bay lên, tránh đi hỏa mộc tứ tán, dừng ở phía trước vùng đất hoang.
Thẳng đến khi hai chân lại lần nữa tiếp đất, Giang Nguyệt Điệp còn có chút choáng váng.
Nói như thế nào đây? Cảm nhận lần đều tiên bay lên trời không giống như trong tưởng tượng.
Không phải là cái loại như trong tiểu thuyết hay miêu tả, hưng phấn phấn khích bay vọt trong không trung… trên thực tế, ngay khi eo bị đối phương ôm lấy, trong nháy mắt da đầu Giang Nguyệt Điệp đều tê dại.
Cảm giác rất là kích thích, giống như bị rắn độc quấn quanh thân thể.
Ôn Liễm Cố xoay người, rũ xuống mi mắt, dừng ở trên mặt tràn đầy huyết sắc của nàng, một tấc một tấc mà xẹt qua, lại dời xuống theo hình dáng, ánh mắt ngưng ở trên tay nàng.
Ngón tay tinh tế trắng nõn ban đầu giờ phút này bị lây dính máu tươi, trở nên không sạch sẽ.
Tương tự như hắn.
Ôn Liễm Cố nhấp môi, ý cười nhạt đi rất nhiều.
Hắn như nguyện làm trên người Giang Nguyệt Điệp dính đầy bùn đất, lại phát hiện chính mình cũng không cao hứng như trong tưởng tượng.
Đúng vào lúc này, Giang Nguyệt Điệp ngẩng đầu, hướng tới người trước mặt xác nhận nói: “Sở đại hiệp, chúng ta đây là đã ra ngoài rồi sao?”
Nàng vẫn đối với chuyện oanh tạc vừa rồi còn có chút sợ, mà hiện tại trừ hai người bọn họ cũng không có sinh mệnh nào khác tồn tại.
ở ý nghĩa nào đó, người trước mặt hiện tại đang là cộng rơm cứu mạng Giang Nguyệt Điệp.
Ôn Liễm Cố nhàn nhạt lên tiếng.
Được khẳng định như vậy, Giang Nguyệt Điệp thả lỏng rất nhiều, chần chờ vài giây lại hỏi: “Cho nên mới vừa rồi…. Là ta giết Từ Ngọc sao?”
Nghe thấy vấn đề này, trong lòng Ôn Liễm Cố càng cảm thấy không thú vị, hắn nhấc lên mi mắt, ngữ khí tản mạn: “Đúng vậy”.
“Pháp thuật chỉ huy Từ Ngọc là bị ta ám vào trên thân hắc kiếm”. Ôn Liễm Cố ác liệt mà kéo kéo khóe miệng, “Nó vốn đã bị thương, ngươi lại không cố kỵ chỗ nào mà vung lên, tương đương cấp cho hắn một đòn trí mạng”.
Ôn Liễm Cố chưa từng có loại thể hội này, nhưng hắn đã biết người thường sau khi bóp chết một sinh mệnh, nên có cảm xúc.
Hắn thực chờ mong….
“Thật vậy sao?”
Giang Nguyệt Điệp bỗng nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt hạnh mở to sáng long lanh, như là ngân quang dưới ánh trăng, cực kỳ xinh đẹp.
“Sở đại hiệp, Từ Ngọc hắn là không yếu đi?” Giang Nguyệt Điệp rất chờ mong mà mở miệng.
Ôn Liễm Cố bị vấn đề này hỏi đến trở tay không kịp, hắn nghiêng đầu, trong mắt toát ra một chút hoang mang.
“Không mạnh”. Rất yếu.
Thoáng nhìn thấy thần sắc Giang Nguyệt Điệp uể oải xuống, Ôn Liễm Cố ma xui quỷ khiến mà nói thêm một câu: “…. Nhưng đối với người thường mà nói, cũng coi là một đại yêu quái”.
“Oa! Cư nhiên được xưng với “Đại yêu” a!
”
Giang Nguyệt Điệp ban đầu còn trầm xuống cảm xúc, sau khi nghe được “Sở Việt Tuyên” khẳng định, nhanh chóng ngẩng cao đầu lên: “Ta lần đầu tiên động thủ, liền giết một yêu quái lợi hại như vậy sao?”
Quá lợi hại đi!
Đôi mắt Giang Nguyệt Điệp sáng long lanh, ở trong lòng giơ lên ngón tay cái cho chính mình.
Nhanh như vậy đã thích ứng tiết tấu của thế giới mới, không hổ là ta!
Cảm xúc của nàng đều viết hết lên mặt, không thể giả được.
Vì thế Ôn Liễm Cố càng hoang mang.
Từng có người nói với hắn, thế gian này phàm là có máu có thịt có tâm người, ở lần đầu tiên động thủ thấy máu, đều sẽ có chút cảm xúc ngược lại.
Mất mát, mờ mịt, áp lực, thống khổ, thậm chí lâm vào tự ghét.
Cho nên người như hắn sau khi giết người không chỉ có không cảm thấy khổ sở, mà sẽ còn vì cái này mà vui sướng, cũng không xứng bị gọi là “Người”.
Tức là như thế, Giang Nguyệt Điệp được tính là cái gì?
Nàng rõ ràng là người.
Có huyết nhục, có tim đập, có nhiệt độ cơ thể.
Nàng cao hứng như vậy, chẳng phải là quái vật giống như hắn, không có gì khác nhau?
Ôn Liễm Cố thật sự tò mò cái này, hắn dường như tìm tòi nghiêng cứu mà nhìn về phía Giang Nguyệt Điệp. Vừa lúc gặp Giang Nguyệt Điệp giờ phút này lại lần nữa bị choáng váng đột kích, thân thể lung lay một trận, nàng chỉ có thể lựa chọn bắt lấy người bên cạnh để ổn định chính mình.
Tỷ như hiện tại, Giang Nguyệt Điệp liền bắt được tay áo “Sở Việt Tuyên”, mạnh mẽ chống đỡ thân thể, nàng nâng mắt lên, nỗ lực làm ra bộ dáng không có việc gì.
“Sở đại hiệp, ngươi xem ta cái loại này, có tính là có thiên phú tập kiếm không?”