Nhận Sai Vai Ác Sau Ta Công Lược Hắn

Nhận Sai Vai Ác Sau Ta Công Lược Hắn

Cập nhật: 22/06/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 761
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Hài Hước
Xuyên Sách
     
     

Nghĩ như vậy, Giang Nguyệt Điệp lại thả lỏng xuống, kết quả mới vừa rồi một phen hết hồn, lại bị kinh hãi lớn như vậy lăn lộn, nàng rõ ràng cảm nhận được thể lực trôi đi, hiện giờ lại có chút thả lỏng, mệt đến mí mắt cũng không mở ra được.

“Hai, kỳ thật cũng không có gì, cái gọi là ‘Không đánh không quen nhau’, ngươi hiện giờ cũng coi như cùng chung hoạn nạn”.

Giang Nguyệt Điệp có ý hòa hoãn quan hệ: “Vị thiếu hiệp này, lúc trước không phải ta cố ý nhận sai ngươi…. Không đúng, đây là ngươi cố ý gạt ta!

Biết hòa hoãn quan hệ, còn có vài phần thông minh.

Đáng tiếc là miệng cọp gan thỏ.

Ôn Liễm Cố biết rõ dược tính, sớm đã nhìn thấu ngụy trang của Giang Nguyệt Điệp, vì thế hắn liền cười khanh khách mà đứng tại chỗ, rất có hứng thú mà đánh giá đối phương.

Cũng không biết nàng có thể căng bao lâu.

Nghĩ như vậy, thần sắc Ôn Liễm Cố càng thêm nhu hòa, đầu tiên là nhẹ nhàng cười một tiếng, rồi sau đó chậm rì rì mà sửa đúng: “Ta không cố ý gạt ngươi, là do chính ngươi một mực chắc chắn ta là ‘Sở Việt Tuyên’, căn bản ta không thể cãi lại”.

Là, là như thế sao?

Đầu óc Giang Nguyệt Điệp choáng váng, nàng kiệt lực ổn định thân thể, ngữ tốc bay nhanh: “Thôi, mấy rối rắm này cũng không thú vị. Ngươi năm lần bảy lượt cứu ta, ta nên biết tên húy của thiếu hiệp, ngày sau mới có thể báo đáp cho tốt”.

Khi đang nói đến mấy chữ cuối cùng, choáng váng cùng mơ hồ chợt đánh úp lại, Giang Nguyệt Điệp lảo đảo lui về sau vài bước, liền ngay lúc nàng cho rằng chính mình sẽ té ngã trên đất, bỗng dưng rơi vào cái ôm tràn mùi máu tươi.

Có lẽ đã ra tới bên ngoài rồi, lại có lẽ do nàng vừa giết Từ Ngọc, sau khi không có hỗn loạn mùi thuốc súng, Giang Nguyệt Điệp phát hiện trên người người này mùi máu tươi càng đậm.

Mặc dù giờ phút này nàng vẫn như cũ không từ bỏ, Giang Nguyệt Điệp kiệt lực ổn định thân mình trong lòng đối phương, duỗi tay túm chặt dưới cổ áo đối phương, kiên trì hỏi: “… Ngươi…. Gọi là gì, tên là gì?”

Lời nói đều không rõ, còn có ý duy trì khí thế.

Ngay lúc ý thức hoàn toàn lâm vào hỗn độn, Giang Nguyệt Điệp mơ hồ nghe thấy một tiếng cười khẽ, ngay sau đó, thanh âm đối phương mỉm cười nhu hòa truyền vào bên tai.

“Tại hạ họ Ôn, tên Ôn Liễm Cố”

Ôn, Liễm, Cố.

…. Thảo nào!

Giang Nguyệt Điệp đã chịu đả kích trầm trọng, đôi mắt vừa lật, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Ngoài cửa sổ chim hót vang, từng cây nở hoa, đẹp như triển lãm, hương thơm không ngừng chui vào trong phòng, như là muốn phát họa ra một thịnh cảnh phồn hoa rực rỡ.

Mặc dù phong cảnh đẹp đến như vậy, Giang Nguyệt Điệp vẫn như cũ nhấc không nổi tinh thần.

Quá mất mặt.

Thật sự.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng mất mặt như vậy.

Từ lúc trợn mắt lên đến bây giờ đã qua một nén nhang, Giang Nguyệt Điệp thẳng tắp nằm trên giường, hoàn toàn không muốn đứng dậy.

Một giây ngã xuống kia biết được tin tức, làm cho Giang Nguyệt Điệp chấn động từ tận đáy lòng…. Thậm chí sau đó mới biêt người này không phải “Sở Việt Tuyên”.

Loại chấn động này kéo rất dài, cho tới nay cũng chưa hoàn toàn trừ khử được.

Hắn có thể không phải là Sở Việt Tuyên.

Nhưng hắn thế nào lại là Ôn Liễm Cố chứ???

Chính mình rõ ràng là đi theo cốt truyện a, rốt cuộc là sai lầm ở đâu?

Giang Nguyệt Điệp nghĩ trăm lần cũng không ra.

Nàng ôm chăn chậm rãi nhắm mắt lại, liều mạng không cho chính mình suy nghĩ, nhưng càng là như thế, đầu óc càng không chịu khống chế.

Tỷ như hiện tại, nàng vừa mới nhắm mắt lại, hình ảnh tại địa lao cứ một màn tiếp một màn, thay phiên nhau trình diễn trong đầu nàng.

Từ khi hai người gặp nhau, nàng buộc miệng thốt ra “Sở Việt Tuyên”, đến lúc nàng nói ra rất nhiều chuyện kỳ quái, không chỉ thừa nhận “Thích Ôn Liễm Cố”, mà còn bị dẫn dắt lặp đi lặp lại nhiều lần….

Quả thực vô cùng nhục nhã.

Giang Nguyệt Điệp ai thán một tiếng, che mặt lại, đem chính mình vùi sâu trong chăn.

Theo lý trí, Giang Nguyệt Điệp rõ ràng, chuyện này xác thật là nàng không đủ nghiêm cẩn. Ở trong tình huống chưa làm rõ ràng, liền cho rằng vào trước là chủ, theo bản năng đem “Đại hiệp tới cứu” xem như là “Nam chủ Sở Việt Tuyên”.

Rõ ràng nàng có rất nhiều cơ hội phát hiện không đúng.

Chỉ là gần nhất, lúc ấy thân thể Giang Nguyệt Điệp không khỏe, tứ chi mệt mỏi, đầu óc mơ hồ, hơn nữa còn có nổ mạnh, ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng.

Thứ hai, Giang Nguyệt Điệp thừa nhận, ở tình huống khi đó, nàng hy vọng người tới là nam chủ Sở Việt Tuyên, mà không phải là người khác.

Đối với đầu óc Giang Nguyệt Điệp chỉ nghĩ đến cốt truyện khi đó mà nói, nam chủ xuất hiện, liền hy vọng sẽ an toàn.

…. Ai biết cốt truyện sẽ vặn vẹo thành như vậy đâu!