Trong lòng Giang Nguyệt Điệp tự an ủi chính mình, kỳ thật cũng không cần để ý quá nhiều, bất quá là nhận sai người mà thôi, chỉ là, chỉ là….
Người này như thế nào lại là Ôn Liễm Cố chứ?
Mà chính mình trong tình huống chưa hiểu rõ, ngay trước mặt hắn, một phen thổ lộ chân thành tha thiết!
Thậm chí lặp đi lặp lại nhiều lần!
….
Còn có chuyện nào mất mặt hơn sao! A! Nàng rất muốn hỏi, còn có chuyện nào mất mặt hơn nữa chứ?
Cá mặn Giang Nguyệt Điệp tuần hoàn logic trằn trọc ở trên giường, như thế nào cũng không muốn đứng dậy.
Tựa hồ như chỉ có vậy mới có thể trốn tránh hiện thực này.
“Di, Giang cô nương ngươi tỉnh rồi?”
Trời không chiều lòng người, ngay lúc Giang Nguyệt Điệp hạ quyết tâm nằm yên giả chết, một đạo âm thanh quen thuộc vang vào bên tai nàng.
Tràn ngập kinh hỉ, vô cùng quen tai.
“Thân thể ngươi thế nào? Có chỗ nào không khỏe không? Trước đó bộ dáng ngươi dính đầy máu rất dọa người, nếu không phải Sở, bọn họ đều nói ngươi không có việc gì, ta còn tưởng rằng….
”
Mộ Dung Linh nhấp môi, như là nghĩ tới suy đoán lúc trước của mình, ngữ khí ban đầu liền có chút khẩn trương.
“Thời điểm ở trong địa lao, thấy ngươi đột nhiên bị mang đi, ta còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại ngươi”.
Này không phải là khoa trương, ngay lúc đó Mộ Dung Linh xác thật là nghĩ như vậy, càng miễn bàn lúc nàng được Sở Việt Tuyên cứu ra, thúc giục đối phương vào địa lao, lại phát hiện sớm đã không còn tung tích Giang Nguyệt Điệp, chỉ còn lại thi cốt đầy đất.
Cuối cùng vẫn là Sở Việt Tuyên an ủi nàng, nói sư đệ mình bản lĩnh không kém mình, hiện giờ không tìm được Giang Nguyệt Điệp, đại khái là đã có người tới cứu.
Nhưng dù vậy, trước đó chưa tận mắt nhìn thấy Giang Nguyệt Điệp, Mộ Dung Linh cũng rất khó mà đem tâm tình buông xuống.
Bởi vì cuộc nói chuyện trước đó trong địa lao, trong lòng Mộ Dung Linh luôn là mang một phần áy náy, trong chốc lát cảm thấy tâm tư mình ích kỷ, cố tình gạt đi mối quan hệ của mình và Sở Việt Tuyên.
Trong chốc lát, lại cảm thấy chính mình nói quá nhiều chuyện không đâu, thúc đẩy Giang Nguyệt Điệp rời đi cùng người đưa cơm.
Nghĩ tới nghĩ lui, đến cùng thậm chí Mộ Dung Linh còn cảm thấy, có lẽ Giang Nguyệt Điệp là chết thay mình.
Có lẽ là Giang Nguyệt Điệp quá mức linh hoạt, mặc dù biết nhau không đến nửa ngày, nhưng Mộ Dung Linh lại thật sự xem nàng là bằng hữu của mình.
Nàng không muốn Giang Nguyệt Điệp chết.
Giang Nguyệt Điệp bị Mộ Dung Linh đỡ đứng dậy, hơi hơi hé miệng vừa định nói chuyện, liền phát hiện giọng nói mình như phảng phất mấy năm chưa từng chạm nước, mỗi một chỗ đều gào thét một giọt nước.
Miệng khô lưỡi khô tuyệt không phải là từ quá mức.
Nhưng mà chưa đến một giây Giang Nguyệt Điệp có ý mở miệng, nàng liền chọn từ bỏ.
Chỉ là động tác mang ý phát ra tiếng này, đều làm giọng nàng một trận khó chịu, cổ họng như một hồ khô bị người lôi kéo đến tận da, lại buồn lại đau. Chẳng sợ lại nhiều hơn một tia sức lực, đều làm da này nứt vỡ.
Cũng là làm khó chính mình vừa rồi chỉ lo đến xấu hổ, thế nhưng lại không quan tâm đến sinh lý khác thường.
Ngay lúc Giang Nguyệt Điệp bắt đầu tự hỏi, chính mình nên dùng ngôn ngữ tứ chi thể hiện thế nào để Mộ Dung Linh rót cho nàng một ly trà, thì một ly trà liền dán tới bên miệng nàng.
Không nóng không lạnh, độ ấm thích hợp.
Giang Nguyệt Điệp nhấp ngụm trà, yết hầu khô khốc rốt cuộc được giảm bớt, thoải mái đến đôi mắt đều mị lên. Nàng cũng không có tính ủy khuất chính mình, thấy vậy dự đoán thân thể dự đoán sẽ rơi vào ván giường cứng rắn, nhưng không xuất hiện, bởi vì nữ chủ Mộ Dung Linh tay mắt lanh lẹ lấy cái đệm dựa đặt sau lưng nàng.
Không chỉ có như thế, đối phương còn mang tới một đĩa điểm tâm.
“Ngươi vừa mới tỉnh lại, lúc trước lại bị kinh hách, ăn trước chút điểm tâm lót bụng”.
Thậm chí thấy Giang Nguyệt Điệp không đưa tay ra, Mộ Dung Linh còn dùng khăn bao lại một khối, đưa tới bên miệng nàng.
Toàn tự động hóa hưởng thụ, thiên đường của kẻ lười.
…. Nàng tựa hồ không khỏi quá mức đúng chỗ!
Cái khác không nói, để nữ chủ bưng trà rót nước cho mình, tuyệt đối vượt qua đãi ngộ của một pháo hôi đi?
“Ta có thể tự mình làm! Mộ Dung tiểu thư không cần khách khí như vậy”.
Giang Nguyệt Điệp vội ngăn trở động tác của Mộ Dung Linh, mà đối phương sau khi nghe nàng nói, thậm chí mặt đầy tiếc nuối.
Này thật sự không đúng lắm!