Nhận Sai Vai Ác Sau Ta Công Lược Hắn

Nhận Sai Vai Ác Sau Ta Công Lược Hắn

Cập nhật: 22/06/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 785
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Hài Hước
Xuyên Sách
  
  

Giang Nguyệt Điệp một bên ăn điểm tâm do nữ chủ đưa tới, quai hàm nhai đến phình ra, một bên nỗ lực tìm kiếm một đoạn cốt truyện này xem nằm trong xó xỉnh nào.

…. A, Mộ Dung Linh giờ phút này hẳn là đang ghen.

Căn cứ vào nội dung trong truyện, sau khi nam chủ Sở Việt Tuyên cứu pháo hôi Giang Nguyệt Điệp, Giang Nguyệt Điệp cố ý làm trò trước mặt nữ chủ nói cái gì mà “Sở đại ca chỉ xem ta là đường muội”, “Ta chỉ muốn là muội muội của Sở đại ca”, “Dù vậy Mộ Dung tiểu thư cũng không thích ta sao”.

Mộ Dung Linh tự nhiên là thập phần ghen ghét lại bực bội, bởi vậy nàng cùng Sở Việt Tuyên cáo biệt, thậm chí muốn trốn đi lần thứ hai.

Đúng vậy, sau khi cãi nhau Mộ Dung Linh muốn trốn đi.

Rốt cuộc đây là tiểu thuyết ngôn tình, nữ chủ Mộ Dung Linh là bộ phận chủ yếu phụ trách phần “Ngôn tình”.

Ngôn tình đến mức nào? Kia tự nhiên là không ngừng cãi nhau cùng nam chủ, hòa hảo, sau đó lại cãi nhau, lại hòa hảo.

Nhưng lúc này đây, tình huống hoàn toàn bất đồng trong truyện.

Thời gian là đúng, địa điểm cũng đúng….

“Ta nghe người ta nói, Khôi Lỗi sư kia đã giết hại không ít nữ tử”. Mộ Dung Linh ngồi ở bên mép giường Giang Nguyệt Điệp, bởi vì cùng hoạn nạn trong địa lao, nàng đối với Giang Nguyệt Điệp có chút thân cận đặc biệt.

Nhớ tới tình hình trong địa lao, lòng Mộ Dung Linh đến nay vẫn còn sợ.

“May mắn Ôn công tử tới kịp thời, bằng không hậu quả quả thực không dám tưởng tượng….

Sau đó Mộ Dung Linh nói gì đó, Giang Nguyệt Điệp không còn nghe gì nữa.

Nàng lúc này giống như bị đả thông hai mạch Nhâm Đốc, bừng tỉnh đại ngộ.

Ôn, công, tử.

Ôn, Liễm, Cố.

Trách không được hiện giờ nàng thấy cốt truyện phát triển có chỗ nào không đúng, bởi vì từ căn nguyên đã sai rồi!

Vốn nên là “Sở đại hiệp từ trên trời giáng xuống, Giang Nguyệt Điệp tâm sinh luyến mộ”.

Kết quả nguyên bản là Ôn Liễm Cố từ trên trời giáng xuống địa lao.

Khá lắm, cốt truyện thay đổi trực tiếp đến mẹ cũng không nhận ra.

Giang Nguyệt Điệp thở dài thật sâu.

Xa không đề cập tới, trước mắt nên trực tiếp đem nam chủ Sở Việt Tuyên giận dỗi cùng Mộ Dung Linh, rồi trong nguyên tác pháo hôi chạy đến bên người….

Giang Nguyệt Điệp không thể không tiếp thu cái hiện thực thảm khốc này.

“Sau khi ta hôn mê, không nhớ rõ tình cảnh lúc ấy”.

Giang Nguyệt Điệp châm chước tìm từ, thong thả mở miệng: “Ta là như thế nào vào khách điếm này?”

“Là Ôn công tử đem ngươi ôm trở về”.

Mộ Dung Linh nhớ lại, “Lúc ấy trên tay các ngươi, trên người…. Ngay cả sợi tóc cũng đều là máu, ta sợ tới mức…. Chúng ta thiếu chút nữa cho rằng, hai người các ngươi xảy ra chuyện gì ở địa lao”.

Mộ Dung Linh suýt buộc miệng thốt ra từ “Sở Việt Tuyên”, còn cẩn thận dè dặt quan sát sắc mặt đối phương, để tránh kích thích Giang Nguyệt Điệp vừa mới tỉnh.

Mà Giang Nguyệt Điệp xác thật từ trong lời nói của Mộ Dung Linh, bắt được mấu chốt, nhưng lại không như Mộ Dung Linh nghĩ.

Quả nhiên là Ôn Liễm Cố mang nàng trở về.

Giang Nguyệt Điệp nhớ mang máng trước khi mình hôn mê đối phương đã báo danh họ, mang kinh hách cho chính mình. Hiện giờ nói tới, đối phương tuy rằng che giấu thân phận, nhưng rốt cuộc không đem nàng ném ra ngoài địa lao, cùng sinh tử với nàng.

Ngược lại cũng là chính nhân quân tử.

Cũng không biết vì sao ở địa lao, Ôn Liễm Cố cố ý lừa nàng?

Là do bộ dáng ngây thơ ngu ngốc của nàng thú vị sao?

“Ôn công tử nói ngươi bị dọa đến không nhẹ, kêu chúng ta đừng tới quấy rầy ngươi, để ngươi nghỉ ngơi cho tốt”.

Mộ Dung Linh tiếp nhận ly trà trong tay Giang Nguyệt Điệp, hỏi thêm ý nàng, sau đó lại rót thêm một ly nữa.

Hai người trong lúc nhất thời không nói chuyện, chỉ có tiếng chim hót ngoài cửa sổ truyền vào, khói từ ấm trà phả ra mịt mờ.

Mộ Dung Linh hiển nhiên không phải là người hầu hạ chủ, nàng trong lòng đang nghĩ đến chuyện này, khi châm trà không cẩn thận, liền bắn tung tóe lên mu bàn tay.

“…. Đúng rồi Giang tiểu thư, ngươi ngày đó sau khi bị mang đi, liền gặp Ôn công tử sao?” Mộ Dung Linh do dự một chút, thời điểm đưa ly trà mới cho Giang Nguyệt Điệp, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi có bị thương hay chịu nhưng yêu vật đó khi dễ không?”

Nàng sợ Giang Nguyệt Điệp ngại khi nói với người khác.

Không thể không nói, Mộ Dung Linh có thể trở thành nữ chủ trong nguyên tác là có vài phần đạo lý.

Giang Nguyệt Điệp lắc đầu: “Ta không có việc gì”.

“Từ Ngọc kia tuy rằng ghê tởm, nhưng không chờ hắn động thủ…. Ôn Liễm Cố liền vào rồi”.

Chỉ là bởi vì Mộ Dung Linh nói, Giang Nguyệt Điệp thình lình nhớ tới tình cảnh lúc ấy, còn có chính mình vui vẻ gọi một tiếng “Sở đại hiệp”….

Da đầu Giang Nguyệt Điệp đều tê rần.

Mỗi một hồi ức, đều là một lần công khai xử tội.

Cứu mạng! Thật sự đừng nói nữa, nói thêm gì nữa, nàng thật sự là hận không thể lấy kiếm tự vẫn!

Lại nói tiếp, hắc kiếm kia cũng là Ôn Liễm Cố tùy tay nhặt được, trách không được mình không nghe thấy âm thanh nhắc nhở “Nhiệm vụ hoàn thành”….

A a a, thật sự không thể nghĩ nữa!

Vì cứu rỗi chính mình, Giang Nguyệt Điệp quyết định mạnh mẽ nói sang chuyện khác.

Nàng hít một hơi thật sâu…...

“Mộ Dung tiểu thư có biết hai tên yêu quái trói chúng ta rốt cuộc là thứ gì không? Nó là nam hay nữ, hay là rùa đen vương bát đản, là con chuột con gián? Vì cái gì mà trói nữ tử mỹ lệ thanh xuân như chúng ta, thật sự là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga?”

Giang Nguyệt Điệp một hơi không ngừng mà nói xong lời này, cuối cùng đem trà trong tay uống một hơi cạn sạch.