Nhóc Con Tu Thực Xuyên Về Rồi

Nhóc Con Tu Thực Xuyên Về Rồi

Cập nhật: 21/06/2024
Tác giả: Giáng Ương
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 9,437
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Điền Văn
Cổ Đại
Trọng Sinh
Nữ Cường
     
     

Hành động quá đỗi quen thuộc của đầu bếp Lâm làm cho Diệp Dao hoảng sợ, nàng quả quyết từ chối.

Đưa đĩa ức gà hương xuân cho cung nhân bên cạnh, Diệp Dao hơi phồng má. Nàng còn chưa xuất sư, vẫn là tiểu đồ đệ của sư phụ thì làm sao dám thu nhận đồ đệ chứ!

.

Kể cả có thu nhận đồ đệ thì cũng phải nhận được sự đồng ý của sư phụ mới được.

Nhưng bây giờ sư phụ cách nàng rất xa, nếu có một ngày sư phụ phi thăng thành tiên, không biết có thể…

Nhưng một thực tu muốn phi thăng thành tiên thực sự quá khó. Diệp Dao lặng lẽ thở dài, tiện tay gắp một miếng ức gà hương xuân thổi thổi, rồi cắn một miếng nhỏ.

Diệp Ninh nhìn chằm chằm đĩa thức ăn, lập tức hỏi: “Thế nào? Nó có vị gì thế?”

Âm thanh giòn rụm vang lên, hương vị đầu tiên đầu lưỡi cảm nhận được là vị của trứng và bột mì, sau đó là hương thơm, xen lân mùi hương nồng đậm của cây hương xuân. Nhiệt độ dầu vừa phải, giòn tan mà không ngán.

Chỉ riêng lớp da giòn rụm bên ngoài thôi cũng đã rất ưng ý, nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn là phần thịt ức gà bên trong.

Các món được làm từ ức gà rất dễ bị khô và cứng, đặc biệt là những món phải chiên dầu. Nhưng món mà Diệp Dao lại được tẩm ướp gia vị đậm đà, hơn nữa còn thấm đẫm hương vị của trứng và cây hương xuân. Phần bên ngoài của ức gà giòn tan, còn bên trong lại tươi ngon mọng nước.

Diệp Dao lấy ra nhìn thử, quả nhiên chỗ vừa cắn có một ít nước, nhưng lại không phải dầu mỡ gây ngán mà là nước thịt thơm ngon.

Diệp Dao không khỏi ăn thêm vài miếng, trước đây khi còn ở Tu chân giới nàng đã tích cốc, nên không phát hiện đồ mình nấu lại ngon đến vậy!

“Thế nào, thế nào?” Diệp Ninh thèm không chịu được.

“Đệ nếm thử đi! Cây hương xuân này thơm lắm, ngoài giòn trong mềm, chắc chắn đệ sẽ rất thích.

Nghe vậy, Diệp Ninh dùng đũa đã chuẩn bị sẵn, lập tức gắp lên một miếng, cắn một miếng thật lớn, nói to: “Ngon quá!

“Ta cũng muốn thử!

Một câu ‘Ngon quá’ này làm Tam hoàng tử đứng bên ngoài tỉnh táo lại.

Đứng ở ngoài cửa nghe động tĩnh ở bên trong, Tam hoàng tử vốn định đến để chế giễu nhưng giờ lồng ngực phập phồng, tay siết chặt thành nắm đấm, toàn thân hắn sắp nổ tung mất rồi!

Tứ hoàng tử đứng bên cạnh cảm thấy xấu hổ thay hắn, nhẹ nhàng giật giật ống tay áo, muốn kéo hắn đi.

Đi xa rồi, Tam hoàng tử cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận Diệp Dao nấu ăn ngon!

“Chắc chắn bọn họ phát hiện ta tới nên mới diễn trò. Đúng, là diễn!

“Còn lâu ta mới tin là nó ngon đến thế!

“Cứ thơm thì phải ngon à? Nếu muội ấy có bản lĩnh đến thế thì làm một món hôi nhưng ngon đi xem nào!

Tứ hoàng tử: “… Hay là Tam hoàng huynh đi ăn thử? Chẳng phải ăn một miếng là biết sao?”

“Ta ăn thử? Không bao giờ!

” Tam hoàng tử dõng dạc nói: “Ta đã nói rồi, ta sẽ không ăn, trừ khi nhảy xuống hồ hoa sen, nếu không tuyệt đối không có khả năng!

Có điều hình như nếu không nếm thử thì cũng không có cách nào để phản bác?

Nhất thời Tam hoàng tử có chút do dự, hắn rối rắm không biết làm sao. Nhưng muốn hắn nhảy xuống hồ sen? Tuyệt đối không thể!

Thấy hắn như vậy, Tứ hoàng tử càng không dám nói cho hắn biết, mứt quả hắn ăn hôm qua hắn ăn là Bát hoàng muội làm.

Tốt nhất là không nói, nếu không Tam hoàng huynh sẽ mất hết mặt mũi mất.

Tam hoàng tử vô cùng buồn bực, ăn thì không được mà không ăn cũng chẳng xong, với lại… Hình như chưa chắc hắn đã được ăn!

Vừa nghĩ đến lại thấy bực mình.

Hắn hừ lạnh một tiếng: “Rõ ràng là công chúa, đến thượng thư phòng không chăm chỉ học hành mà cứ suốt ngày xuống bếp nấu ăn. Dúng là chả ra thể thống gì, chướng tai gai mắt.

Bỗng dưng, mặt hắn vui vẻ sáp lại nói: Tứ hoàng đệ, huynh có ý kiến này, chúng ta đi nói cho Thái phó.

Hắn kéo Tứ hoàng tử đến thiện phòng, nhìn xung quanh thì phát hiện hôm nay Thái phó không đến đây?

Tình cờ là đúng lúc này nhóm Diệp Dao cũng bước vào. Tam hoàng tử lập tức giờ vờ như không có việc gì ngồi vào bàn, ăn bữa trưa của mình.

Hắn vừa ăn vừa nhìn qua thư đồng của mình lặng lẽ ra hiệu kêu hắn ăn nhanh rồi đi tìm xem Thái phó ở đâu.

Ngửi được hương thơm giòn xốp trong không khí, Tam hoàng tử ăn thức ăn trong chén mà không cảm nhận được mùi vị gì. Hắn không kiềm lòng được liếc nhìn đám người Diệp Dao.

Ức gà hương xuân kia vừa khô vừa cứng, nhìn là biết không ngon. Đến lá cây mà cũng ăn, đúng là đồ dễ dãi.

Sao họ có thể ăn ngon lành thế nhỉ?

Tam hoàng tử khó chịu quay đầu, tình cờ thấy Tứ hoàng muội cũng đang lén lút nhìn bọn, thoạt nhìn còn tức giận hơn hắn.

Đúng rồi, sao mình phải tức giận?

Hình như là vì hắn không thể đọc thuộc lòng, mà Diệp Dao lại đọc được, còn không cho hắn ăn…

Ai mà thèm!