Nhóc Con Tu Thực Xuyên Về Rồi

Nhóc Con Tu Thực Xuyên Về Rồi

Cập nhật: 21/06/2024
Tác giả: Giáng Ương
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 9,458
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Điền Văn
Cổ Đại
Trọng Sinh
Nữ Cường
  
  

Nhóm Diệp Dao ngồi xung quanh, người nào người nấy hăng say ăn ức gà hương xuân, chẳng mấy chốc một mâm ức gà hương xuân đã hết sạch.

Đám Diệp Ninh vẫn chưa đã thèm, tuy bọn họ vẫn muốn ăn thêm nhưng Diệp Dao nấu ăn quá vất vả.

Lục công chúa vừa ăn xong trong lòng lại thấy bất an, vừa ăn xong liền đi đến hòm sách cầm một cái hộp gỗ đưa cho Diệp Dao.

Bên trong có năm sáu khối ngọc, đây là tiền cơm của hôm nay.

Không bao lâu sau, thư đồng đi ra ngoài tìm người cũng đã trở lại.

Thư đồng trước tiên nhìn về phía Diệp Dao, sau đó vẻ mặt hơi do dự nói: “Tam hoàng tử, Thái phó hiện đang ở đình phía tây để hóng gió.

Hắn biết Tam hoàng tử định làm gì, muốn nói lại thôi, nhưng Tam hoàng tử lại gấp chờ không kịp.

Hắn nhanh chóng đứng dậy kéo xềnh xệch Tứ hoàng tử ra ngoài, hắn phải đi nói với Thái phó.

Tam hoàng tử chạy thẳng đến đình hóng gió phía tây thượng thư phòng, đúng là thái phó đang ngồi ở bên trong, đưa lưng về phía bọn họ.

Tam hoàng tử tiến đến, vội vàng nói: “Thái phó, con có chuyện muốn nói với người. Bát hoàng muội thân là công chúa nhưng suốt ngày chỉ cắm đầu trong phòng bếp, còn nấu ăn cho người khác, không ra dáng công chúa chút nào, không biết lễ nghi. Hơn nữa thượng thư phòng là nơi giúp chúng ta theo đuổi tri thức, không phải chỗ để muội nấu nướng.

Nói xong, hắn nhìn Thái phó đầy mong đợi.

Có điều… Thái phó lại không lên tiếng, cũng chẳng quay đầu lại.

Đột nhiên Tam hoàng tử ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, mùi thơm của dầu chiên làm hắn dâng lên dự cảm không lành.

Tứ hoàng tử đứng bên cạnh đã sớm phát hiện có điều gì đó sai sai, hắn nghiêng mặt che đầu muốn chạy trốn.

Cả người Thái phó cũng cứng đờ, xoay người lại, nở nụ cười gượng gạo.

“Tam hoàng tử ăn trưa chưa?”

Thái phó xoay người lại, lúc này Tam hoàng tử mới thấy được Thái phó đang làm gì.

Trên bàn đá trước mặt Thái phó đặt một chiếc đĩa sứ, bên trong chỉ còn một miếng ức gà hương xuân đang cắn dở.

Tam hoàng tử trừng to mắt, những lời còn lại đều mắc nghẹn ở cổ họng, lửa giận xông thẳng lên đầu, mặt đỏ phừng phừng.

“Thái phó, người đang làm gì vậy!

“Khụ khu, ta đang ăn trưa.

” Thái phó chấn định lại, đáp: “Tam hoàng tử, con học thuộc bài văn hôm nay chưa?”

“Con, con…”

Tuy rằng hắn đến để mách Diệp Dao không chăm chỉ học hành, nhưng chính bản thân hắn cũng không học được thứ văn chương phức tạp như vậy, hắn chỉ muốn luyện võ mà thôi!

Trong lúc Tam hoàng tử đang quạ đen đầy đầu, thì bên phía Diệp Dao đã dùng xong cơm trưa, đang cùng nhau đi dạo bên ngoài thiện phòng để tiêu cơm.

Diệp Dao và Vân Tranh bất tri bất giác bước về phía trước, rồi lại vô thức đi ra sau bếp, đúng lúc cách đây không xa lại là cổng sau.

Ngay khi bọn họ vừa đi ngang qua, thì cửa sau bị người đẩy ra, cung nhân đẩy mấy chiếc xe đẩy chất đầy các loại nguyên liệu nấu ăn.

Mọi người không mấy hứng thú, chỉ có Diệp Dao là không khỏi nhìn thêm vài lần. Bánh xe của chiếc xe đẩy trái cây nẩy lên, mấy trái đào lăn sang một bên làm lộ ra loại quả màu đỏ phía dưới.

Quả này có hình tròn, màu đỏ, bự hơn nắm tay của nàng một chút. Quả này nhìn quen quá!

Diệp Dao nhìn thêm mấy lần thì không nhịn được nói: “Dừng lại!

Bây giờ vài tên cung nhân mới chú ý đến bên này có vài vị hoàng tử công chúa. Bọn họ lập tức kinh hãi quỳ xuống hành lễ, sao mấy nhân vật lớn này lại đến đây thế này?

Những người khác cũng thấy khó hiểu, Diệp Ninh hỏi: “ Diệp Dao, tỷ sao thế? Có thứ gì tốt ạ?”

Diệp Dao nhìn chằm chằm loại quả màu đỏ, rồi bước đến lấy nó ra. Nàng cảm thấy vui cực kỳ, trông nó mới quen làm sao?

Đây là một quả cà chua!

Tuy cà chua ở đây nhỏ hơn ở Tu chân giới, nhưng hình dạng tròn trịa, quả nào quả nấy đầy đặn, đẹp mắt. Bổ xuyên lớp vỏ mỏng dính, mùi hương chua ngọt lập tức xông vào mũi.

Tuy rằng hơi nhỏ, nhưng mùi hương không hề kém với cà chua ở Tu chân giới.

Diệp Dao liếm khóe miệng, đồ tốt.

Lục công chúa bước đến, thấy thế nói: “Bát hoàng muội muốn ăn cà chua hả? Cái này chúng ta có thể ăn thoải mái, cà chua có vị chua ngọt, là một loại trái cây ăn tráng miệng rất ngon.

Diệp Dao nghi ngờ: “Cái này là… Trái cây?”

Lục công chúa khó hiểu: “Đúng vậy, bình thường dùng để để ăn bớt ngán hoặc giải khát.

Cầm một quả cà chua to gấp đôi nắm tay, Diệp Dao kinh ngạc há hốc miệng, vậy mà thế giới này lại coi cà chua là trái cây?

Mặc dù cà chua ăn sống cũng rất ngon, nhưng nếu được chế biến thành món ăn sẽ càng ngon hơn nữa!

Nghĩ đến canh trứng cà chua, cà chua nấu bò nạm, cà chua dầm đường, mì cà chua thịt băm… Còn cả tương cà chua có thể ăn với tất cả mọi thứ nữa. Chỉ mới nghĩ đến thôi mà trong đầu nàng đã hiện lên hàng chục món ăn rồi, Sao có thể chỉ là trái cây được!

Diệp Dao vừa mừng vừa ngạc nhiên, nàng nhìn những chiếc xe đẩy còn lại, đặc biệt là một chiếc xe đẩy đựng đầy một thùng cá tươi sống và một vài loài sò hến dễ nuôi, còn có một thùng to tôm càng xanh đang nhảy loạn xạ.

Vô vàn nguyên liệu nấu ăn có thể tùy ý sử dụng được đặt trước mặt, làm sao mà một thực tu có thể cưỡng lại sự cám dỗ này được?

Hôm nay nàng định ăn qua loa gì đó cho xong bữa tối, nhưng xem ra bây giờ không thể rồi.

Nhìn một giỏ cà chua lớn trên xe đẩy, Diệp Dao nở nụ cười hài lòng.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, sau đó thần bí nói: “Tối nay ta sẽ biến quả cà chua này thành thức ăn. Ta sẽ làm cà chua ba món, ai muốn ăn thử thì chuẩn bị sẵn ngọc thạch đi.