Lãnh Cơ đang loay hoay nhét viên dạ minh châu Hiên Viên Thiên Hạo cho nàng vào trong ngăn túi lưới được may trên đai lưng, cái túi lưới nhỏ này là nơi các nàng bỏ mấy viên lựu đạn bi khi đi huấn luyện, cái đai lưng này cũng là của nàng, bên trên chủy thủ có khắc hình rồng và tên nàng. Trong đội luấn luyện mỗi người có một cái, được phát khi đi huấn luyện sinh tồn. Khi thực hiện các bài kiểm tra bọn họ thu hết đai lưng lại. Chỉ huy đã lấy nó mang đến cho ba người các nàng hôm giải cứu các nàng thoát khỏi tổ chức.
Viên Dạ minh châu này bỏ vô cái túi rất vừa vặn, ánh sáng của nó xuyên qua cái túi lưới, nàng không cần phải cầm trong tay. Thật tiện lợi a.
" Cái hang này sâu quá, chúng ta đã đi mấy canh giờ rồi vẫn không thấy điểm cuối, càng đi đường càng hẹp, lại dốc xuống, không biết nó dẫn chúng ta đi đâu"? Vũ Nhị vừa đi vừa nói
" Dừng lại nghỉ ngơi, ăn chút lương khô, một lát rồi đi tiếp" Hiên Viên Thiên Hạo nói.
Tất cả mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi, lấy lương khô trong tay nải ra ăn. Nghỉ ngơi được tầm một khắc, một tên hộ vệ lên tiếng.
" Di"
" Nước ở đâu lại nhỏ xuống đầu ta a" , hắn đưa viên dạ minh châu lên trên đầu nhìn lên phía trên.
Từng giọt nước chạy thành hàng đang thấm qua những kẻ nứt của vách đá bên trên, nước thấm qua càng ngày càng nhanh, chẳng mấy chốc đã chảy thành một dòng từ trên đổ xuống. Tất cả vội vàng đứng dậy, nép qua một bên né dòng nước.
Đột nhiên dưới chân bọn họ mặt đất chấn động, hang động rung chuyển, đá nhỏ từ bên trên rơi xuống, nước cũng bắt đầu chảy xối xã.
" Nhanh chạy ra khỏi hang" Hiên Viên Thiên Hạo thấy hang động sắp sụp ra lệnh cho mọi người chạy ra khỏi hang, không vào trong nữa. Hắn lo lắng tất cả sẽ bị chôn trong hang. Hắn vừa nói dứt lời.
ẦM! ẦM!
Một tảng đá lớn từ phía trên đầu bọn họ đổ ầm xuống chắn lối ra.
" Mau, chạy vào trong" Lãnh Cơ thấy lối ra đã bị chặn vội vàng bảo mọi người chạy vào bên trong.
Mặt đất vẫn rung chuyển dữ dội, đá bên trên không ngừng rơi xuống, lăn theo độ dốc của hang động, đuổi theo sau lưng bọn họ .
" Chạy nhanh nữa lên a" Vũ Nhị đi ở cuối cùng hét to.
Hiên Viên Thiên Hạo ôm Lãnh Cơ lao như bay trong hang động, bọn hộ vệ cũng vận khinh công đuổi theo.
Hiên Viên Thiên Hạo ôm Lãnh Cơ ép sát vào trong ngực bảo vệ nàng chặt chẽ, né những tảng đá rơi từ trên xuống, hắn cũng không tránh khỏi bị vài cục đá rơi trúng người. Phía trước có ánh sáng, nhìn thấy có vài nhánh cây ở phía đối diện hang đá, họ mừng rỡ tăng tốc chạy nhanh hơn.
Vút ! Vút ! Vút
Bọn họ lao ra khỏi hang đá bám vào một vài nhánh cây chĩa ra từ một gốc cây khô mọc trong kẽ đá.
ẦM ! ẦM ! ẦM
BÙM! BÙM! BÙM
Vừa nhảy ra khỏi hang, âm thanh đá lăn khỏi miệng hang rơi xuống bên dưới và hang đá sụp xuống hoàn toàn bịt kín lối ra.
"May là chúng ta chạy nhanh, chậm chút nữa là bị đống đá đó đè cho bẹp dí rồi" một tên hộ vệ nhìn hang đá bị lấp kín, giọng run rẩy nói.
Hiên Viên Thiên Hạo thả Lãnh Cơ xuống để nàng bám vào nhánh cây ngồi vững vàng. Sau đó, quay sang bên cạnh ho ra một ngụm máu.
"Ngươi có sao không"? Mọi người hốt hoảng, Lãnh Cơ quay sang hỏi.
" Ta không sao, chút vết thương nhỏ thôi" Hiên Viên Thiên Hạo dùng tay áo lau đi vệt máu trên miệng nói.
Hắn cũng không muốn nàng nhìn thấy hắn bị thương. Lúc nãy hắn bảo vệ nàng trong ngực sợ đá lăn trúng nàng, hắn cúi người về phía trước chạy nên liên tục bị vài tảng đá rơi từ trên cao xuống đập vào lưng mới khiến hắn không nhịn được phun ra máu.