" Ráng chịu đau một chút, ra khỏi đây sẽ tìm thuốc cho ngươi" Lãnh Cơ nói
" Được " Hiên Viên Thiên Hạo đáp lời, hắn cũng muốn được nàng quan tâm a, nhưng lại không muốn nhìn thấy nàng lo lắng a.
Tất cả mọi người đang đánh giá hoàn cảnh nơi bọn họ vừa chạy tới, bên trên có chút ánh sáng xuyên qua kẽ đá chiếu vào bên trong hang, xung quang là vách tường trơn nhẵn dựng đứng, rêu xanh bám kín, bên dưới là một hồ nước đang sôi trào. Nước trong hồ đang bốc lên hơi nóng. Da đầu bọn họ không khỏi tê dại.
" Trời ơi ! Lúc nãy chúng ta lao ra khỏi hang đá, nếu không có cái cây này, tất cả chúng ta đã bị luộc chín hết cả rồi" Vũ Nhị run rẩy nói.
Rắc ! Rắc
A ! A! A !
Vũ Nhị đang ôm nhánh cây phía trên, cành cây bị gãy rơi thẳng xuống. Hắn hoảng hốt nhắm mắt lại hét lên.
" La cái gì la? Ngươi còn không nhanh trèo lên có tin ta thả ngươi xuống dưới luộc chín luôn không hả"? Lãnh Cơ một tay tóm được đai lưng Vũ Nhị nói
Vũ Nhị mở mắt ra thấy Lãnh Cơ đang giữ cơ thể hắn treo tòn ten, mặt hắn úp xuống bên dưới, hắn cảm nhật rõ ràng hơi nước nóng phả vào mặt, mồ hôi tuông ròng ròng.
" ỰC! " Hắn thề là cuộc đời hắn chưa bao giờ nuốt nước miếng và hoảng sợ nhiều như mấy ngày này.
Hiên Viên Thiên Hạo giữ chặt lấy Lãnh Cơ sợ nàng bị rơi xuống.
Lãnh Cơ ôm chặt nhánh cây kéo Vũ Nhị lên, hắn xoay người, một tay ôm lấy nhánh cây chỗ Lãnh Cơ nằm, vội vàng trèo lên nằm thở phì phò trên nhánh cây.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, mọi người không ai kịp phản ứng, lại cách xa chỗ Vũ Nhị rơi xuống. May là hắn rơi xuống sát bên chỗ Lãnh Cơ ngồi, nếu không ...
.
.
.
" Đa tạ cô nương, cô dúng là Bồ Tát sống a, sau này cô nương có việc cứ sai bảo ta" Vũ Nhị mặt tái như đít nhái không ngừng cảm ơn Lãnh Cơ
" Chúng ta phải tìm cách ra khỏi đây, nhánh cây này không thể chịu được chúng ta bám vào lâu" Lãnh Cơ nhìn vẻ mặt chưa hết hoảng sợ của Vũ Nhị nói
" Bên trên có một lỗ hổng, không biết có thông không" Hiên Viên Thiên Hạo vừa nói vừa đưa tay chỉ lên phía trên.
Lãnh Cơ xuyên qua các nhánh cây nhìn thấy trên vách đá bên trên cách chỗ bọn họ tầm bảy trượng (21 mét) có một cái lỗ hổng, cửa động có thể vừa hai người đứng, nàng nói:
" Bây giờ quan trọng là phải thoát khỏi chỗ này trước, cứ lên trên đó xem sao" Lãnh Cơ quan sát xong nói tiếp:
" Vách đá này thẳng đứng lại trơn trượt, cửa động đó lại cách xa chúng ta, leo lên không phải đơn giản"
" Để ta leo lên thử, ta mang theo dây thừng, lát nữa sẽ thả xuống cho các ngươi bám vào leo lên" Hiên Viên Thiên Hạo đứng lên, lấy dây thừng từ chỗ Vũ Nhất, chuẩn bị leo lên thì Lãnh Cơ giữ tay hắn nói:
" Ngươi đang bị thương có leo lên được không"
" Chút thương tích nhỏ này không làm khó được ta" Hiên Viên Thiên hạo quay sang nhìn Lãnh Cơ nói, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Nàng là đang quan tâm hắn sao?
" Ngươi mang theo chủy thủ của ta, cây chủy thủ này rất cứng rắn có thể đâm vào đá, nó giúp ngươi leo lên dễ hơn" Lãnh Cơ vừa nói vừa rút ra cây chủy thủ trên đai lưng đưa cho Hiên Viên Thiên Hạo.
Hắn không từ chối, nhận lấy chủy thủ của Lãnh Cơ bắt đầu leo lên. Hắn đã từng ở trên thuyền quan sát cây chủy thủ này và đã dùng nó cắt đôi cái nghiêng mực được làm từ Pha Lê Đen. Hắn thấy kinh hãi với độ sắc bén và cứng rắn của cây chủy thủ này.
Mặt đá nhẵn không có nhiều chỗ bám vào, lại trơn trượt do có nhiều rêu, mấy lần Hiên Viên Thiên Hạo bị tuột tay nhưng may là có cây chủy thủ của Lãnh Cơ gim vào đá giữ hắn lại. Nhưng leo lên cũng vô cùng vất vả. Bên dưới ánh mắt của mọi người không dời khỏi người Hiên Viên Thiên Hạo, trái tim treo lơ lửng.
Rắc, rắc