Dư Bối Bối đang sửa sang lại trí nhớ trong đầu, lại bị người ta mắng một trận, mắng còn rất khó nghe.
Mắng cô chính là người phụ nữ đứng ở trước người cô, mặc váy hoa nhỏ, tóc xoăn lớn, tên Tống Chi.
Tống Chi này cũng không phải ai khác, chính là vợ của vị nam quan quân Hứa Chính Quốc không rõ ràng với cô.
Dư Bối Bối đúng là có đủ điều kiện hồ ly tinh nên có, mặt trái xoan, mắt to, một đôi môi phấn nhuận, cánh hoa đẹp mắt, cô cố ý quyến rũ thì đàn ông bình thường không cản được.
Cô và Hứa Chính Quốc mắt đi mày lại, Tống Chi cũng không phải đã chết, tất nhiên không vui, cho nên đụng phải ở trong đại viện, một ánh mắt không đúng đã tới đánh chửi.
Thật ra Tống Chi cũng không chiếm lợi gì, tóc bị Dư Bối Bối kéo đi không ít, mặt cũng cào hai vết.
Cô ta bị đau, tức giận, lúc này mới vấp chân nguyên chủ, hung hăng đẩy cô ngã xuống đất, không ngờ nguyên chủ trực tiếp ngã chết đi.
“Được rồi, Tiểu Tống, cô bớt nói vài câu đi!
”
Dư Bối Bối phía sau có giọng nói vang lên, Dư Bối Bối mới chú ý tới, cô sở dĩ trong tư thế ngồi dưới đất, là bởi vì phía sau có người đang đỡ cô.
Cũng đúng, một người bị nghẻo thế kia, không ai đỡ, trừ phi xác chết vùng dậy, nếu không sẽ không nhắm mắt ngồi đó.
Người phía sau, nguyên chủ cũng có biết, là một chị dâu nhà doanh trưởng, tên Lý Hoa, so với cô và Tống Chi đều lớn hơn, năm nay ba mươi lăm, dáng người hơi béo, khuôn mặt tròn trịa, thấy ai cũng là ôn hòa, cho dù đối với Dư Bối Bối vạn người ghét cũng giống thế.
Nguyên chủ ngã bất tỉnh, chỉ có một mình Lý Hoa tiến lên nâng cô dậy, bấm huyệt cấp cứu.
Những người khác chỉ vây xem, sợ lây tai họa Dư Bối Bối.
Ngăn lại lời nói chua chát của Tống Chi, Lý Hoa ôn hòa hỏi Dư Bối Bối: "Tiểu Dư, cô thế nào? Có thể đứng lên không? Chúng tôi đưa cô đến bệnh viện xem sao?”
Dư Bối Bối ôm gáy lắc đầu, sau đầu tuy rằng nổi lên cục u lớn, nhưng cô không ngất, cũng không muốn nôn, cũng không có cảm giác hôn mê gì, nói rõ không có chuyện gì lớn.
Chỉ là rất trùng hợp nguyên chủ không còn, cô tới.
Chỉ là nhân cơ hội xuyên tới mà thôi.
Cô không muốn đi bệnh viện, cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh không có người, sắp xếp lại đầu đuôi, hiện tại đầu óc cô rất loạn.
Sao lại để cô xuyên chứ?
Cô rõ ràng đã tự do tài chính, sao đột nhiên lại tới đây?
Dư Bối Bối nghĩ, đầu càng đau.
“Cảm...
.
.
.
. cảm ơn chị dâu, em không có việc gì, em về nhà nghỉ ngơi chút là tốt rồi. "Dư Bối Bối nói xong muốn giãy dụa đứng lên.
Lý Hoa khiếp sợ, vội vàng đỡ cô đứng dậy: "Vậy.
.
. vậy tôi đưa cô về.
”
Lý Hoa qua sự khiếp sợ, trên mặt lại là nụ cười chân tình chân ý.
Không cho từ chối đỡ Dư Bối Bối đi về phía chỗ ở của cô.
Lý Hoa sở dĩ khiếp sợ như vậy là bởi vì nguyên chủ vào lúc biết được thân thế của mình, tính tình đại biến, bắt đầu từ cô trở lên người người bình đẳng, từ cô trở xuống tam lục cửu đẳng.
Lục Tây Từ là đoàn trưởng, là tồn tại lớn nhất trong khu gia đình này.
Những sư trưởng còn lại gì đó, người ta không ở đây.
Bởi vì Lục Tây Từ cấp bậc cao nhất, cho nên cho dù làm người nhà tuổi nhỏ nhất theo quân, nguyên chủ cho tới bây giờ cũng chưa từng gọi ai là chị dâu.
Lúc trước, cô gần như lấy lỗ mũi nhìn người.
Cho nên cô gọi Lý Hoa một tiếng chị dâu, mới làm cho Lý Hoa khiếp sợ như vậy.
Khiếp sợ qua đi, Lý Hoa lại vui mừng, cô ấy cảm thấy Dư Bối Bối cũng không phải cô gái xấu, chỉ là kiêu ngạo một chút.
Chỉ là nghe nói từ kinh thành tới, gia thế rất tốt, cho nên kiêu ngạo chút cũng là bình thường.
Hơn nữa, người trẻ tuổi, tuổi trẻ khí thịnh mà!
Lý Hoa đỡ Dư Bối Bối, cẩn thận đưa người về sân nhỏ của cô.
Bởi vì thân phận của Lục Tây Từ, Dư Bối Bối có một nhà nhỏ ở riêng.
Mở cửa, Lý Hoa còn quan tâm Dư Bối Bối, "Nước nóng trong nhà có đủ chứ?”
Dư Bối Bối gật đầu.
Lý Hoa cười nói: "Vậy được, chị đây sẽ không quấy rầy em, em pha chút nước đường đỏ uống, nằm xuống bình tĩnh một hồi, nếu còn có gì không thoải mái, em cứ gọi chị.
”
Dư Bối Bối vẫn gật đầu, nhưng mở miệng nói: "Cảm ơn chị dâu, hôm nay nhờ có chị.
”
Lý Hoa khoát tay, "Đều là người nhà, khách khí cái gì, hơn nữa, chị lớn hơn em nhiều như vậy, chăm sóc chút cũng là việc nên làm.
”