Nói đến đây, Lý Hoa lại không nhịn được nói: "Tống Chi kia em cũng đừng so đo với cô ấy, cô ấy là một người mạnh mẽ, trong mắt không chấp nhận được hạt cát, em đừng suy nghĩ nhiều, việc này...
.
.
.
. Việc này đã qua, cũng cho qua.
”
Về chuyện Dư Bối Bối và Hứa Chính Quốc, ngay cả Lý Hoa cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Dư Bối Bối muốn ghê tởm Lục Tây Từ, cố ý mắt đi mày lại với Hứa Chính Quốc, cũng không cố ý giấu người, dù sao cô muốn Lục Tây Từ tức giận, sau đó về nhà, cho nên mọi người gần như đều nhìn thấy một mặt không đứng đắn của Dư Bối Bối.
Dư Bối Bối.
.
.
.
.
.
Cô nắm lấy khung cửa, sắc mặt đỏ lên: "Chị dâu, em biết sai rồi, đầu óc em nóng lên, hồ đồ, làm những chuyện sai lầm kia, về sau sẽ không như vậy nữa, chị yên tâm.
"
Lý Hoa nghe đến đó, thở phào nhẹ nhõm, "Ai, em có thể nói lời này, chị dâu thật yên tâm.
”
"Cái kia gì nhỉ, em và đoàn trưởng Lục hai người các em đều còn trẻ, có gì từ từ nói, đừng giận, châm ngôn không phải đã nói rồi sao, vợ chồng, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, chuyện nói ra là tốt rồi.
"
Đầu giường đánh nhau cuối giường hòa.
.
.
.
.
.
Nguyên chủ và Lục Tây Từ ngay cả lên giường cũng không có.
Chỉ là Dư Bối Bối vẫn là đứa nhỏ ngoan gật đầu: "Ừ, em nhớ kỹ lời của chị dâu, về sau sẽ không như vậy nữa.
”
Lý Hoa nghe xong lộ ra nụ cười vui mừng, "Vậy được, vậy em nghỉ một lát, chị cũng trở về, chờ lát nữa không có việc gì, chị lại đến thăm em, nói chuyện với em.
”
Dư Bối Bối gật đầu "Được!
”
Lý Hoa đi rồi, Dư Bối Bối đánh giá sân nhỏ, nói là sân nhỏ, thật ra rất lớn, sáu bảy mươi mét vuông hẳn cũng có.
Chỉ là rất trống trải.
Vì chẳng có gì cả.
Ngoại trừ mấy cây cỏ dại mọc bên tường viện.
Xuyên qua sân, đi tới cửa chính đối diện cửa sân, Dư Bối Bối lấy chìa khóa trên người ra mở cửa, trong phòng.
.
. Ừ, có vẻ hơi hỗn độn.
Hơn nữa không biết có phải Dư Bối Bối thường xuyên không mở cửa sổ hay không, mơ hồ giống như có mùi mốc.
Ngửi mùi mốc meo như có như không, Dư Bối Bối mở từng cánh cửa sổ ra.
Quần áo tùy ý đặt trong phòng, bình trà, hộp cơm, vại trà, còn có khăn mặt ngâm trong chậu rửa mặt.
.
.
Dư Bối Bối cũng đi thu dọn lại hết.
Cô là người mắc chứng OCD, không thích nhìn lộn xộn.
Khăn mặt vắt ra, bưng chậu rửa mặt đi vào trong sân, trong sân còn có một cái giếng, Dư Bối Bối phí sức lực, mới xem như lấy một chậu nước, sau đó rửa sạch chậu, cũng rửa sạch khăn mặt.
Sau đó phơi khăn mặt ở trong sân.
Sau đó liền bưng một chậu nước vào nhà, đồ nên thu dọn thu dọn lại, chỗ nên lau lại lau.
Nguyên chủ buổi sáng ra ngoài, sau đó gặp Tống Chi, sau đó hai người đánh nhau, đến lúc này thu dọn đồ đạc xong, liền đến giữa trưa.
Bụng kêu ùng ục, Dư Bối Bối nhìn đồng hồ trong phòng, sắp mười hai giờ.
Cũng khó trách bụng kêu ùng ục, đói bụng.
Đổ nước trong chậu, lại rửa sạch chậu, Dư Bối Bối đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp không có thứ gì, chỉ có một nắm mì sợi, còn có một ít trứng gà, nhìn một nắm mì sợi, còn có trứng gà kia, Dư Bối Bối quyết định làm một bát mì cà chua trứng gà.
Dư Bối Bối đứng ở phòng bếp không người, mở ra không gian nông trường tùy thân.
Nông trường là nông trường thật, bên trong trồng một ít rau, còn cả hương liệu các loại.
Trước khi cô chưa xuyên tới là chủ weibo mỹ thực top 1 toàn mạng, thông qua video nấu ăn, cô có hơn ngàn vạn fan, toàn mạng hơn trăm triệu.
Có thể đạt được hiệu quả này, hoàn toàn dựa vào nông trường tùy thân bên người này.
Lúc cô vừa mới ý thức được mình xuyên qua, trước tiên là kiểm tra nông trường, thấy nó đi theo xuyên tới, tâm Dư Bối Bối mới tính là ổn định lại.
Có một không gian nông trường ở đây thì cô không sợ nếu xuyên thêm vài lần nữa.