Điểm trừ duy nhất, có lẽ là mái tóc của nguyên chủ, tóc nguyên chủ thuộc loại tóc tơ, thường ngày gội đầu đều dùng xà phòng thơm hoặc xà phòng cục, cũng không chú ý chăm sóc cho lắm, mái tóc khô xơ, chẻ ngọn từ vai trở xuống.
Văn Lê yêu cái đẹp, không thể nào chịu đựng được điều này, lần đầu tiên gội đầu sau khi đến đây, cô đã nhắm mắt, dùng kéo cắt bỏ toàn bộ phần tóc chẻ ngọn.
Lo lắng đến việc thời đại này không thể tạo kiểu tóc, cắt quá ngắn sẽ không đẹp, cô không dám cắt sát, chỉ để đến ngang vai, sau đó mỗi tối đều kiên trì chải tóc, còn năn nỉ anh ba mua dầu gội đầu cho, kết hợp với các phương pháp dân gian để điều trị, lại uống thêm mè đen để dưỡng tóc.
Không biết là do tóc ngắn được cung cấp đủ dưỡng chất, hay là do phương pháp dân gian có hiệu quả, mà chỉ sau mười mấy ngày, mái tóc như rơm rạ này của cô cuối cùng cũng đen trở lại, chất tóc đang dần trở nên tốt hơn, tóc dường như cũng dày hơn, những sợi tóc con trên trán cũng dần mọc ra.
Bên ngoài, Hổ Tử hạ giọng gọi, Văn Lê lấy lược chải suôn tóc, buộc lại thành hai bím tóc, rồi đi mở cửa.
Gia đình Văn Lê sau khi bàn bạc xong chuyện đại sự thì ai về nhà nấy. Đàn ông buổi chiều còn phải ra đồng làm việc nên quay về phòng nghỉ trưa. Tô Quế Lan cùng các con dâu vì chuyện của Văn Lê mà đều ra ngoài hết. Lúc này trong nhà trên chẳng có ai, ngoài sân cũng yên tĩnh, chỉ có mấy con gà được nuôi trong góc vườn đang bới đất tìm mồi.
Văn Lê và Hổ Tử ra ngoài thuận lợi. Lo lắng trên đường gặp người khác hỏi han khó giải thích, hai chị em đi đường vòng, mất gần nửa tiếng mới đến bờ sông.
Mùa hè trời nóng nực, bọn trẻ con không chịu ở nhà, lúc người lớn ra ngoài hóng mát thì chúng lại chui vào rừng cây trốn nắng, tiện thể tìm vài tổ chim.
Thường ngày đều có mấy đứa trẻ trong thôn tụ tập cùng một chỗ, nhưng lần này lại chẳng thấy cảnh tượng bọn nhỏ ríu rít chơi đùa, dưới mái chòi lá thường dùng để hóng mát cũng vắng tanh.
Hổ Tử nghĩ chúng đã chạy vào rừng cây, bèn bảo Văn Lê đợi ở ngoài, còn mình chạy vào gọi. Thế nhưng cuối cùng lại chỉ có một mình cậu bé đi ra.
“Không có ai à?” Văn Lê uể oải dựa vào một gốc cây lớn bên cạnh rừng tre, thấy Hổ Tử đi ra thì hỏi nhưng cũng không nhúc nhích.
Nắng gắt quá, đi một đường phơi nắng một đường, cô lại cảm thấy mệt mỏi, cả người uể oải rã rời.
Hổ Tử vừa bẻ ngón tay vừa có chút ngượng ngùng nói: “Vâng ạ, có lẽ chúng nó về nhà rồi.
”
“Nhưng mà em biết nhà nó ở đâu, Văn Lê, chúng ta đến nhà nó tìm.
” Hổ Tử không muốn để Văn Lê nghĩ năng lực nắm bắt tin tức của mình kém cỏi, đảo mắt một cái liền nhanh nhảu nói.
“Không được!
”
Văn Lê bị hành cả buổi sáng, vốn đã mệt mỏi, lại phải đi bộ một đoạn đường dài dưới trời nắng gắt nên càng thêm kiệt sức. Lúc Hổ Tử vào rừng tìm người, trong lòng cô đã do dự muốn bỏ cuộc, nghe Hổ Tử nói vậy liền lập tức từ chối.
Bản thân việc đi gặp một người đàn ông xa lạ đã là hành động mặt dày táo bạo bất đắc dĩ rồi, giờ còn phải đến tận nhà người ta tìm người dẫn đường, cô không làm được chuyện như thế.