Văn Lê phẩy tay, kiên quyết nói: “Thôi, chúng ta về thôi.
”
“Hả, không đi nữa ạ?” Hổ Tử sờ sờ đầu, có chút hụt hẫng.
“Ừm, về thôi, không đi nữa. Giang Nguyên kia chắc cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, nếu không thì bà nội cháu đã sớm nghe nói đến rồi.
” Văn Lê nói xong liền quay người đi về.
“Ồ.
” Hổ Tử đáp một tiếng. Cậu bé luôn nghe lời Văn Lê, tuy trong lòng có chút thất vọng nhưng thấy Văn Lê đã đi, cậu bé vẫn lẽo đẽo theo sau.
Chỉ là trước khi rời đi, cậu bé theo bản năng lại nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy một cái đầu đen thùi lùi nhô lên giữa dòng sông.
“Trụ Tử!
” Hổ Tử kích động kêu lên, giọng nói vô cùng lớn khiến Văn Lê giật mình. Cô quay đầu lại thì thấy Hổ Tử đang vẫy tay về phía mặt sông.
Còn ở giữa sông, một cậu bé gầy gò đen nhẻm đang bơi lội tung tăng.
Văn Lê nhìn thấy cảnh tượng đó, nhíu mày. Bọn trẻ con thích nghịch nước cũng là chuyện thường tình, điều này cũng không có gì đáng trách, nhưng nếu không có người lớn trông chừng, lỡ xảy ra chuyện gì thì muốn cầu cứu cũng không kịp, cũng không biết ngày thường Hổ Tử có đi theo chúng nó nghịch ngợm hay không.
“Trụ Tử, Trụ Tử!
”
Văn Lê thầm nghĩ, chờ khi về nhà phải dạy cho Hổ Tử và hai đứa em sinh đôi một bài học về chuyện này. Bên này, Hổ Tử nhìn thấy Trụ Tử đang bơi lội tung tăng như cá gặp nước, trên mặt lộ rõ vẻ thèm thuồng.
“Hổ Tử!
”
“Sao cậu lại đến đây? Không phải cậu nói hôm nay không đến sao?”
Giọng Hổ Tử rất to, cộng thêm xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng ve sầu kêu râm ran, cho dù Trụ Tử đang bơi lội hăng say giữa dòng sông cũng nghe thấy. Cậu bé quay đầu lại, nhìn thấy Hổ Tử, khuôn mặt rám nắng lộ ra nụ cười, đáp lại một tiếng rồi bắt đầu bơi vào bờ.
Trụ Tử vui mừng khôn xiết. Lúc nãy trong rừng, cậu bé và một đám bạn cãi nhau vì một quả trứng chim, bọn chúng không chơi với cậu bé nữa, cậu bé buồn chán nên mới ra sông chơi, muốn tìm chút vui vẻ, không ngờ Hổ Tử nói hôm nay không đến lại đến tìm cậu bé, cuối cùng cậu bé cũng không phải ở một mình nữa.
Nghĩ vậy, Trụ Tử đạp chân càng thêm nhanh, nhưng bơi được một lúc, động tác của cậu bé bỗng khựng lại, chân truyền đến cơn đau nhói khiến cậu bé không duỗi thẳng chân ra được.
Trụ Tử hoảng hốt, cả người mất kiểm soát, vùng vẫy lung tung.
“Không xong rồi! Chắc là Trụ Tử bị chuột rút rồi, mau đi gọi người lớn đi!
”
Văn Lê đứng trên bờ nhìn thấy động tác bất thường của Trụ Tử, sắc mặt lập tức biến đổi, quay đầu dặn dỗ Hổ Tử.
Hổ Tử năm nay đã tám tuổi, ngày thường người lớn trong nhà cũng đã dặn dò về sự nguy hiểm khi bơi lội dưới sông, đặc biệt là hai năm trước, ở thôn bên cạnh còn xảy ra chuyện trẻ con chết đuối, nên cậu bé cũng không xa lạ gì với mức độ nguy hiểm của việc bị chuột rút khi đang bơi dưới sông. Nghe Văn Lê nói vậy, mặt cậu bé tái mét, vội vàng nhìn Trụ Tử đang vùng vẫy dữ dội dưới sông, rõ ràng là đang rất khó chịu, không khống chế được cơ thể, rồi lại nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Văn Lê, cậu bé theo bản năng gật đầu, vội vàng chạy đi gọi người lớn.
“Vâng… cháu đi gọi người đây!
”
“Có ai không, cứu với, có người rơi xuống nước rồi…”
Hổ Tử vừa chạy vừa kêu cứu, nhưng khu rừng tre này hẻo lánh, mấy căn nhà tranh xiêu vẹo xung quanh đã lâu không có người ở, điểm thanh niên trí thức trước đây cũng vì trận mưa to gió lớn cách đây hai tháng mà bị sập nên đã chuyển đi nơi khác. Tiếng kêu cứu của Hổ Tử gần như vô dụng, cậu bé chỉ có thể chạy về phía có người.