Niên Đại Văn: Gả Cho Người Đàn Ông Tốt

Niên Đại Văn: Gả Cho Người Đàn Ông Tốt

Cập nhật: 26/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 253
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Hiện Đại
Điền Văn
     
     

Văn Lê nhìn theo hướng Hổ Tử chạy đi, sau đó hoàn hồn, nhìn về phía Trụ Tử đang vùng vẫy giữa dòng sông: “Trụ Tử, đừng hoảng sợ, nghe cô nói…”

Những người biết bơi, ngay từ khi mới học bơi, đã được tìm hiểu về các phương pháp sơ cứu và các vấn đề có thể gặp phải, chuột rút là một trong những vấn đề cơ bản nhất. Văn Lê có kinh nghiệm trong vấn đề này, cô cố gắng hướng dẫn Trụ Tử cách tự cứu.

Nhưng Trụ Tử chỉ là một đứa trẻ tám chín tuổi, chưa từng trải qua chuyện nguy hiểm bao giờ, nỗi sợ hãi sau khi bị chuột rút khiến cậu bé hoảng loạn, không nghe lọt tai lời Văn Lê nói, chỉ biết vùng vẫy lung tung.

Chẳng mấy chốc, cả người cậu bé đã bắt đầu chìm xuống.

Văn Lê đứng trên bờ nhìn thấy cảnh tượng đó, mí mắt giật liên hồi. Cô nhìn trái nhìn phải, Hổ Tử đã chạy đến nơi nào tìm người rồi cũng không biết, cũng không còn nghe thấy tiếng cậu bé kêu cứu nữa, mà xung quanh vẫn không có một ai xuất hiện.

Văn Lê cắn răng, đá phăng đôi dép, nhảy xuống sông.

________________________________________

Nhà ông cụ Giang Vạn Hải ở thôn Thượng Khê đang ăn cơm trưa.

Hôm nay là sinh nhật năm mươi tuổi của ông cụ Giang, hiếm khi có một ngày sinh nhật chẵn chục như vậy, ông cụ Giang rất coi trọng, mấy ngày trước đã nhờ người nhắn cho con trai cả là Giang Nguyên đang ở huyện thành, nhất định phải về nhà hôm nay.

Mẹ kế của Giang Nguyên là Lý Yến Hồng biết ông cụ Giang đã nhắn tin cho Giang Nguyên, theo lệ thường, Giang Nguyên ít nhiều gì cũng sẽ mang chút thịt về cho ông cụ gầy gò như trâu già bồi bổ, nên bà ta cũng không nấu cơm trước, cứ chờ Giang Nguyên mang thịt về.

Nhưng hôm nay Giang Nguyên có việc, về muộn, đến khi người dân trong thôn đã bắt đầu ăn cơm trưa thì anh mới về đến nhà. Rồi còn phải chờ Lý Yến Hồng lấy số thịt anh mang về nấu chín, nên đến giờ này mới ăn cơm.

Lúc ăn cơm, hai đứa em cùng cha khác mẹ của Giang Nguyên là Giang Hà và Giang Mai đã lâu không được ăn thịt, cứ mải mê gắp thịt vào bát mình. Mẹ kế xót con trai ruột, liền gắp thêm thịt vào bát cho con. Chẳng mấy chốc, mấy bát thức ăn đã bị đảo lộn lung tung, nhìn chẳng muốn động đũa.

Còn ông cụ Giang, nhân vật chính của ngày hôm nay, chỉ im lặng ăn cơm trắng, thỉnh thoảng mới gắp một ít rau vào bát.

Giang Nguyên ngồi trên chiếc ghế dài bên phải, mặt không chút biểu cảm nhìn cảnh tượng trước mắt. Anh đã lâu không về nhà, hai đứa nhỏ trong nhà lại bắt đầu sinh hư, không còn biết phép tắc.

Lý Yến Hồng gắp đầy ắp thức ăn vào bát cho con trai, sau đó tự mình gắp thêm mấy miếng thịt vào bát, ăn no được một nửa thì mới rảnh rỗi để ý đến người khác. Bà ta liếc nhìn Giang Nguyên đang ngồi im, không biết đang suy nghĩ gì, đảo mắt một vòng rồi lên tiếng: “Anh cả, năm nay anh đã hai mươi bảy tuổi rồi, chia tay với Tiểu Yến cũng lâu như vậy rồi, cũng nên tìm hiểu người khác đi thôi. Anh xem, thanh niên trong thôn bằng tuổi anh, con cái đều đã biết chạy lon ton ngoài đồng rồi.

“Mấy hôm trước, tôi có về nhà mẹ đẻ một chuyến, đã tìm được một người cho anh rồi. Cô gái đó anh cũng quen biết, chính là cháu gái của tôi, Trân Trân.

“Nó không chê anh lớn tuổi, cũng không để tâm đến cái… bệnh của anh, hay là ngày nào rảnh rỗi, chúng ta mời bà mối đến chính thức nói chuyện?”

Lời Lý Yến Hồng vừa dứt, trên bàn ăn bỗng chốc im lặng, ngay cả hai đứa nhỏ đang mải mê ăn thịt cũng phải ngẩng đầu lên. Ông cụ Giang càng không dám động đũa, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa do dự nhìn Giang Nguyên.