Văn Lê cứ thế suy nghĩ miên man, trong lòng âm thầm lên kế hoạch làm thế nào để kéo gần khoảng cách với anh mà không khiến anh cảm thấy phản cảm, cuối cùng vì quá mệt mỏi nên thiếp đi lúc nào không hay.
________________________________________
Lúc này, Tô Quế Lan mới vừa đến nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ đẻ của bà ở thôn Doãn, xã Hồng Nham, cách thôn Tiểu Sài khoảng hai mươi dặm. Hai mươi dặm ở nông thôn không tính là xa, nhưng hai thôn không có xe buýt, Tô Quế Lan lại không biết đi xe đạp, chỉ có thể đi bộ, như vậy là rất xa.
Tô Quế Lan đi bộ gần hai tiếng đồng hồ mới đến nơi. Trời nắng gắt, dễ khát nước, đến khi về đến nhà mẹ đẻ, nước đã hết sạch, mặt bà bị nắng thiêu cho đỏ rát.
“Ôi chao, sao con lại đến vào giờ này, nắng thế này… mặt mũi cháy nắng hết cả rồi.
”
Mẹ của Tô Quế Lan là bà Tô nhìn thấy con gái đến, mặt mũi đỏ bừng, có chỗ còn bị bong da, vội vàng đi lấy nước lạnh cho bà rửa mặt, sau đó vào nhà lấy đường trắng giấu kỹ bấy lâu ra, pha một cốc nước đường đưa cho bà.
Tô Quế Lan là con gái út trong nhà, ngày bà Tô sinh con gái, bà đã nhặt được ba mươi đồng bạc. Lúc đó, chồng bà là Tô Chí Cường bị ông chủ sa thải, ba mươi đồng bạc đó đã giúp gia đình vượt qua cơn khốn khó, còn được ông dùng làm vốn liếng kinh doanh đồ khô.
Bà Tô luôn nói con gái út Tô Quế Lan là sao may mắn của gia đình. Vì điều này mà chị gái của Tô Quế Lan là Tô Quế Phân đã không ít lần tức giận bật khóc, nhưng bà Tô mặc kệ, trong nhà bà chỉ cưng chiều con gái út.
Bà Tô thường nói, nếu hôm đó bà không vì sắp sinh, đau bụng mà đến bệnh viện thì đã không nhặt được ba mươi đồng bạc, không nhặt được ba mươi đồng bạc thì Tô Chí Cường sẽ không liều lĩnh kinh doanh đồ khô, không kinh doanh đồ khô thì cả nhà đã chết đói từ lâu rồi, chứ đừng nói đến chuyện cho con cái học hết cấp 2.
Tô Quế Lan cũng đã quen với việc mỗi lần bà về là mẹ lại lấy đồ ngon ra cho bà ăn. Rửa mặt xong, bà bưng cốc nước đường lên tu ừng ực.
Nhìn con gái uống vội vàng như vậy, bà Tô biết con gái khát nước lắm, không khỏi xót xa nói: “Con uống chậm thôi, đừng để sặc. Con xem, sao con không chọn lúc nào mát mười mà về, sáng sớm về thì đã đỡ nắng hơn rồi.
”
“Sáng con bận lắm, chị Hai giới thiệu cho Lê nhà con một người, sáng con phải vào huyện với con bé.
” Uống cạn nửa cốc nước đường, Tô Quế Lan mới cảm thấy dễ chịu hơn, cũng có tinh thần để nói chuyện.
“Thế nào rồi? Ổn chứ?” Nghe vậy, bà Tô lập tức ngồi thẳng dậy, cái lưng còng vì tuổi già dường như cũng thẳng hơn.
“Ổn gì mà ổn.
” Tô Quế Lan xua tay, bực bội nói: “Mẹ biết không, đây là lần đầu tiên con thấy chị Hai làm việc không đâu vào đâu như vậy đấy. Không biết chị ấy tìm đâu ra cái loại người như thế?”
Tô Quế Lan thật sự rất tức giận về buổi xem mắt sáng nay, không nhịn được lại tuôn ra một tràng những lời phàn nàn lúc ở nhà.
“Chị Hai con đúng là, lớn tuổi rồi mà làm việc vẫn không cẩn thận.
” Bà Tô thương con gái út, yêu ai yêu cả đường đi, coi bảo bối của con gái út như bảo bối của mình, mấy đứa cháu trai khác đều phải xếp hàng sau. Nghe con gái út phàn nàn, bà cũng bực bội nói.
“Vậy bây giờ tính sao? Chị Hai con có nói là sẽ tìm người khác nữa không?” Nhắc đến chuyện hôn nhân của đứa cháu gái ngoại, bà Tô cũng thấy lo lắng. Con bé ốm yếu như vậy, ở cái vùng quê này thật sự rất khó khăn.