Nông Phụ Mạnh Nhất: Nông Nghiệp Cũng Phải Bị Đảo Lộn

Nông Phụ Mạnh Nhất: Nông Nghiệp Cũng Phải Bị Đảo Lộn

Cập nhật: 06/04/2024
Tác giả: Diêu Hi
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,299
Đánh giá:                        
Xuyên Không
Điền Văn
Cổ Đại
Nữ Cường
     
     

Bởi vì hái mận nên trong đầu Vân Chước đã có tính toán của riêng mình, liền cùng Tùy An trở về. 

Nghe thấy tiếng sột soạt, Tùy An còn chưa kịp phản ứng, Vân Chước đã nhanh chóng tiến lên nắm lấy đuôi con rắn, sau đó lắc vài vòng rồi nắm vào đầu con rắn.   

"...

.

Tùy An mở to mắt. Nhìn Vân Chước với vẻ không thể tin được.  

"Con rắn đầu đen này trông khá lớn, chắc phải nặng hai cân!

Vân Chước vui vẻ nói. Cô keo kiệt đến nỗi không muốn lấy ra hầm ăn mà muốn bán lấy tiền. Nhưng cô nghĩ đến việc mỗi ngày đều ăn đồ ăn của Mục Thời Nghi, ở trong nhà của huynh ấy, chỉ có thể miễn cưỡng đem đi hầm.   

Trên đường về nhà, cô gặp những người dân làng đang làm ruộng. Tất cả đều mở to mắt nhìn con rắn trong tay Vân Chước. Lá gan lớn như vậy mà vẫn bị nhà họ Mộ mài dũa? Hoặc là nói, nhà họ Mục mài dũa Vân thị thế nào, ép người ta thành thế này?   

Vân Chước mang theo rắn trở lại, Phúc Hi cùng Bạch Dật Hiên đều kinh hãi. Sính Đình và Hoàng thẩm đứng dưới mái hiên với vẻ mặt chết lặng. Không thể tin được, nhìn Vân Chước đang cầm đầu con rắn mỉm cười.   

Mục Thời Nghi nhanh chóng tỉnh táo lại: “Chước Chước, nàng định xử lý con rắn này như thế nào?”   

“Giết, lột da, hầm canh!

” 

Vân Chước giao con rắn cho Phúc Hi. Để cậu ta giết con rắn và làm sạch rồi tự mình rửa tay. Con rắn đen có mùi rất hôi, cô rửa tay nhiều lần vẫn thấy có mùi. Nhưng nhìn thấy rắn mà không bắt,

Vân Chước không làm được. Cô ngồi bên giếng và từ từ rửa tay.   

Bạch Dật Hiên liếc nhìn Vân Chước, sau đó chậm rãi bưng bát đi ra ngoài, nhờ Phúc Hi đưa mật rắn cho mình, sau đó đi đến trước mặt Mục Thời Nghi và yêu cầu Mục Thời Nghi nuốt nó. Nuốt sống mật rắn. Vân Chước nhìn thấy không nhịn được nuốt nước bọt. Hẳn là đắng lắm.

.

.   

Nhưng Mục Thời Nghi đưa tay ra lấy rồi nuốt nó mà không hề cau mày.   

".

.

.

"   

Vân Chước đột nhiên ngưỡng mộ Mục Thời Nghi. Co được giãn được, giỏi chịu đựng. Cô thật muốn hỏi một câu, có ngon không?   

Hoàng thẩm dùng nó để nấu món canh rắn, sau khi chiên xong bà cho vào nồi đất, đun lửa nhỏ dưới mái hiên từ từ hầm, để Phúc Hi ở bên cạnh nhìn, để tránh dẫn rết đến.  

Thời điểm Phúc Hi canh giữ món súp rắn cho bữa ăn, theo ý Bạch Dật Hiên, nếu như con rết đến, chỉ cần bắt nó và cho vào nồi.   

"Nó thực sự sẽ dẫn rết đến sao?" Vân Chước hỏi.   

“Đúng vậy,  Dật Hiên có bỏ dược liệu vào trong đó!

” Mục Thời Nghi nói.   

Vân Chước vốn muốn xem náo nhiệt nhưng cô còn phải đi làm mận ngâm. Cô ngửi tay mình, trên đó vẫn còn mùi rắn nên Vân Chước tính toán chỉ huy Hoàng thẩm tới làm. Rửa sạch mận, chà xát với muối, sau đó dùng dao nhà bếp đập dập, ướp với một ít giấm, đường và muối rồi cho vào nồi đất đậy kín.

Đợi đến tối nếu không chua, không chát mà giòn ngọt là thành công.  

Vân Chước thấy tay mình hôi quá nên thôi không đào thảo mộc nữa mà định dẫn Tùy An đi ra suối nhỏ lật đá tìm cua bắt cá nhỏ. Lần này cô đưa Sính Đình đi cùng. Sính Đình rất vui mừng, hoạt bát chạy phía trước. Mục Thời Nghi suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi đi theo.   

".

.

.

"   

Vân Chước quay đầu lại nhìn Mục Thời Nghi: “Thương thế của huynh còn chưa khỏi hăn, huynh tốt nhất đừng ra ngoài đi lại lung tung!

”    

"Đã đỡ hơn nhiều rồi, ta chỉ đứng bên bờ suối nhìn thôi, sẽ không đi quá xa đâu!

"   

Không thể thuyết phục được Mục Thời Nghi, Vân Chước chỉ có thể để hắn đi, dù sao người đau cũng không phải là cô. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để bắt cá, với một cái rổ tre và một cái gầu xúc, mỗi người đều có thể nhấc hòn đá lên bắt cua và tìm thấy một vài con cá nhỏ.   

Trên con suối nhỏ tràn ngập tiếng cười của Vân Chước và Sính Đình, ai cũng vui vẻ vô âu vô lo, vẻ đẹp nhân gian không có gì hơn thế này. Mục Thời Nghi đứng trên bờ, lặng lẽ nhìn hai người khóe mắt mỉm cười.   

“Mẹ, mẹ, bắt con cua đó, nhanh nhanh nhanh, nó sắp chạy mất rồi, bắt nó đi!

”   

Vân Chước nhanh tay lẹ mắt đưa tay qua chụp lấy con cua, sau đó ném vào thùng.   

"Tối nay chúng ta sẽ ăn cá chiên và cua chiên!

"