Kỹ năng nấu nướng của Vân Chước kỳ thực rất tốt, ăn cũng rất giỏi. Hiện tại đã có Hoàng thẩm nấu nướng, cô cũng không thể tham gia nên dứt khoát buông tay không quản chuyện làm cơm này nữa, tự làm việc riêng của mình để kiếm tiền.
Trên đường trở về, Vân Chước một tay cầm rổ cầm gầu xúc, tay kia nắm tay Sính Đình, Tùy An xách cua và cá nhỏ. Mục Thời Nghi chậm rãi đi phía trước. Vì hắn bước đi chậm, nên những người phía sau chỉ có thể đi chậm theo. Vân Chước là một người thiếu kiên nhẫn, khi nhìn thấy Mục Thời Nghi đi chậm như vậy, cô cố gắng chịu đựng hết lần này đến lần khác không bước tới đẩy anh ta ra. Nhưng dần dần cô cũng cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì Mục Thời Nghi đi càng ngày càng chậm.
"Mục Thời Nghi?"
Vân Chước lo lắng la lên. Mục Thời Nghi quay lại, sắc mặt tái nhợt nhìn Vân Chước,
"Chước Chước, ta không sao!
"
Nhưng mà rất không thuyết phục. Vân Chước hít một hơi thật sâu, nhờ hắn cầm đồ giùm rồi đưa tay đỡ hắn.
"Huynh cái người này thật là, vết thương chưa lành mà cứ muốn ra ngoài đi lung tung làm cái gì, huynh tốt hơn hết là đừng ra ngoài cho đến khi vết thương lành lại!
"
Giọng nói của Vân Chước tràn đầy oán giận và không vui. Mục Thời Nghi cũng không tức giận, nghiêng người liếc nhìn Vân Chước, giọng nói dịu dàng còn có chút vui mừng:
“Ừm, đều nghe Chước Chước!
”
Vân Chước trừng mắt nhìn Mục Thời Nghi, đỡ hắn đi bộ về nhà, Sính Đình theo sau mím môi. Về đến nhà, Vân Chước gọi Bạch Dật Hiên đến xem cho Mục Thời Nghi để vết thương không bị hở ra. Cô mặc dù không biết vết thương của Mục Thời Nghi lớn bao nhiêu, nhưng cô có thể cảm nhận được anh ta hẳn là bị thương rất nặng. Bạch Dật Hiên không hề né tránh, ở dưới mái hiên kiểm tra vết thương cho Mục Thời Nghi, sau khi nhìn thấy vết thương Vân Chước hít một ngụm khí. Sắc mặt hắn lập tức trở nên rất khó coi, còn có sự lo lắng và sợ hãi mà chính cô cũng không nhận ra.
"Lúc đó trên áo giáp bị chém ra một vết rách lớn, may mắn là bên trong áo giáp anh ta mặc hộ giáp, nếu không tính mạng của anh ta cũng không giữ được!
"
Giọng nói của Bạch Dật Hiên nhẹ nhàng như thể đang nói chuyện râu ria không quan trọng. Tuy nhiên, Vân Chước có thể cảm nhận được rằng thời điểm đó Mục Thời Nghi chắc chắn đang ở giữa ranh giới sự sống và cái chết.
Cô nhìn Mộ Thì Nghị muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, quay người đi làm thịt cá nhỏ. Chỉ có điều lúc đang làm giữa chừng cô có lén lút nhìn Mục Thời Nghi vài lần, thấy anh đang dựa vào xe lăn nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt vẫn không tốt lắm.
Vân Chước mím môi không nói gì. Cho cá đã làm sạch vào trong hỗn hợp bột mì khuấy với nước trứng, bọc một lớp rồi chiên trong chảo dầu, mùi thơm khiến người ta chảy nước miếng.
Những con cá lớn hơn một chút thì đem nấu canh cá, cua thì để dành ngày mai ăn, buổi tối nay ăn bánh nướng, canh cá, cá chiên và canh rắn. Hoàng thẩm còn làm món rau cải xào, bí đỏ xào và nộm dưa chuột. Bữa tối rất phong phú, đủ để mọi người có một bữa ăn ngon.
Vân Chước thích ăn cá chiên, dặn Sính Đình hãy cẩn thận với xương cá. Nhìn hài tử này thực sự có chút không nhận ra, nhìn bé ăn cá và rau có thể nhận ra, rất khác với những đứa trẻ ba tuổi bình thường. Có một chút điềm đạm và tao nhã. Đúng vậy, một đứa trẻ ba tuổi ăn uống rất tao nhã.
Bất quá cô không vạch trần hay nghiên cứu mà vẫn coi Sính Đình như một đứa trẻ cần được chăm sóc, dỗ dành. Mục Thời Nghi ăn rất ít, ăn một bát cháo trắng, hai đũa rau xào, ngoài ra không động đến thứ gì khác.
"Huynh ăn xong rồi sao?" Vân Chước hỏi.
"Ừm, không có khẩu vị!
"
Thứ nhất là vết thương đau, còn lại là trong lòng cảm thấy không vui nên khẩu vị cũng không tốt.
Vân Chước liếc nhìn Mục Thời Nghi, cúi đầu và từ từ ăn con cá nhỏ. Cô thực ra hiểu tâm trạng lúc này của Mục Thời Nghi, sau khi huynh ấy trở về, vợ cũng không để ý đến mình, cha mẹ rất có thể không phải là cha mẹ ruột của mình, lại cùng trong nhà đoạn tuyệt quan hệ, bản thân thì bị thương không thể làm gì được. Đổi thành một người khác cũng không thể tiếp thu được chuyện này.
Ăn tối xong, Mục Thời Nghi trở về phòng nghỉ ngơi, Vân Chước cũng không làm hà bao vào phòng Mục Thời Nghi, nhìn thấy hắn nằm trên giường, một loại cảm giác vô hồn suy sụp khiến người ta nhìn vào đều không chịu nổi.
Cô nhẹ nhàng gọi: “ Mục Thời Nghi?”
Mục Thời Nghi nghiêng đầu nhìn Vân Chước, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, "Chước Chước, nàng tới nhìn ta sao?"
"...
.
"
Trong phút chốc Vân Chước không biết trong lòng giờ là tư vị gì. Cô là từ hú chiếm tổ, cảm thấy áy náy, muốn bù đắp nhưng lại không có can đảm tùy tiện làm gì đó. Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, lạnh lùng đáp: “Um, qua đây xem huynh!
”