Thời tiết đầu xuân vẫn còn se lạnh, khi bước ra khỏi lối đi VIP, Thời Tự cảm thấy thời trang sân bay “giấu quần” hôm nay của mình là sai lầm lớn nhất trong năm.
Đeo kính râm vào, Thời Tự chọn một vị trí dễ thấy và uyển chuyển bước đi.
Sau khi chủ động thu hút sự chú ý, cô giả vờ không nhận ra những chiếc camera giấu kín xung quanh mình, hạ gọng kính xuống, để lộ một đôi mắt sáng. Sau đó, rất vô tình, cô nhìn vào chiếc máy ảnh gần nhất một cách quyến rũ.
Sau khi hoàn thành một loạt hành động, cô sải dài bước ra khỏi đó. Một chiếc xe công vụ màu đen đã đợi sẵn, Thời Tự nhấc vali vào trong xe, đóng cửa xe lại, rồi mở vali lấy chăn ra. Sau khi đắp lên đôi chân lạnh cóng của mình, cô vỗ nhẹ vào tựa lưng ghế lái nói: "Nào, nào, đoán xem tiêu đề ngày mai sẽ là gì nào.
"
Triệu Điềm Điềm, người có tài sản ròng trị giá hàng trăm triệu USD nhưng lại trở thành "tài xế", khởi động xe và nói mà không cần suy nghĩ: "Đại công chúa nhà họ Thời xuất hiện tại sân bay, mốt giấu quần.
"
Thời Tự không đồng tình, cong môi rồi thở dài: “Tớ quá hiền lành. Để đóng góp tiêu đề cho giới truyền thông, tháng này tớ đã bỏ ra mấy trăm triệu tiền vé máy bay, giờ cả đùi cũng để lộ ra ngoài luôn.
”
Triệu Điềm Điềm nhìn cô qua gương chiếu hậu, trong mắt kiểu 'nghe cậu nói nhảm'. Thời Tự lấy tiền tài trợ của nhà họ Thời, 1 tháng đi 3 nơi gặp gỡ 6-7 nhà bậc thầy giới học thuật. Có lẽ cũng chỉ có cô lấy tiền công đi du lịch nhưng lại nói mình thảm thương thôi.
Không lâu sau, điện thoại của Thời Tự vang lên, cô liếc nhìn màn hình, liếm môi đầy ẩn ý rồi nhấc máy.
Giọng điệu ở đầu bên kia điện thoại như là mệnh lệnh: “Tối mai lúc 7h, sẽ có buổi khiêu vũ ở Lanwan Hotel, em gái sẽ đi cùng con.
”
Nói xong liền cúp máy. Ok, đây chính là phong cách của Thời gia.
Thời Tự tùy ý ném điện thoại đi, xoa đầu cậu bé đang ngồi yên lặng trên ghế trẻ em, như nói với chính mình: “Anh Đông này, bà già này có giống bà phù thủy trong câu truyện tối qua của nhóc không? Chỉ giỏi bắt nạt chị đây. "
Không có câu trả lời như mong đợi, Thời Tự cũng không miễn cưỡng.
Trong lúc Triệu Điềm Điềm dừng xe chờ đèn đỏ, Thời Tự lợi dụng thân hình của cô di chuyển từ hàng ghế sau sang ghế phụ, nựng cằm Triệu Điềm Điềm, trêu chọc: “Baby à, nhớ anh không?"
Triệu Thiên Thiên lắc đầu cười, trả lời: "Cậu bị Thời gia làm cho phát điên rồi.
"
Trả lời Triệu Điềm Điềm là một tiếng thở dài: "Cậu nói xem, tại sao người với người lại khác nhau như vậy? Chúng ta đều là con cháu nhà giàu, cậu còn trẻ đã làm chủ nhà họ Triệu, còn tớ ở cái tuổi này vẫn còn phải chạy đôn chạy đáo cho Thời gia.
”
Đã lâu không gặp, nhưng Triệu Điềm Điềm vẫn giữ được tài năng châm chọc người khác, cô ấy đốp lại Thời Tự: "Mặc dù trình độ học vấn, tớ và cậu chênh nhau 5 năm, nhưng thật không may phải nói với cậu, chúng ta cùng tuổi. Nhưng mà, nếu cậu thật sự thảm vậy, không thì từ ngày mai cậu hãy tắm rửa sạch sẽ rồi ăn chay, mỗi sáng thắp ba nén nhang, cầu nguyện cho Triệu gia phát triển thịnh vượng, mua đứt Thời gia tặng lại cho cậu đi.
"
Thời Tự im lặng một lúc, hiếm khi thành thật: "Quả thực là...
. nằm mơ.
"
Điều này không sai, ba huyền thoại trong giới doanh nhân Trung Quốc là Tưởng gia, Thời gia, Quý gia. Ba gia tộc này kẻ tám lạng người nửa cân, vô cùng cùng lớn mạnh. Hơn nữa, trong số đó, Thời gia có nền tảng sâu và lâu đời nhất.
Vào thời của cụ tổ Thời Tự, Thời gia đã đứng vững trong ngành sản xuất, sau đó nhờ vào ông nội Thời Tự mà phát triển lớn mạnh, thực sự mà nói, Thời Tự là một “bạch phú mỹ” hàng real.
Tuy nhiên, cô gái giàu có này không được lòng mọi người. Ngay từ khi cô chào đời, một câu nói “tôn ti trật tự” của bà nội liền đặt cái tên Thời Tự này cho cô, đồng thời cũng ấn định luôn vị trí của cô trong Thời gia.
Đúng là cô là đứa cháu nội đầu tiên của Thời gia, nhưng tiếc là không phải là cháu trai trưởng. Vì vậy, từ ngày cô ra đời cha mẹ cũng bị bôn ba khắp nơi.
Rất nhiều lúc Thời Tự đều cảm thấy, trái tim bà nội cô có phải bị bóp méo rồi không, nếu không sao lại cưng chiều đứa con cả không có bản lĩnh cũng không có lương tâm như vậy được chứ, rõ ràng đã làm giám định DNA, hai đứa con trai đều do bà sinh ra cơ mà.
Trong 3 đại gia tộc, Thời gia dẫn đầu mấy chục năm nay càng ngày càng suy thoái, không biết bà nội có hối hận vì lúc trước chọn sai người thừa kế hay không.
Thời Tự chép chép miệng, nghĩ là bà nội chắc chắn là không hối hận đâu, 'tôn ti trật tự' trong miệng vàng lời ngọc của bà như thể tương lai sẽ kế thừa ngai vàng không bằng.
Đưa Thời Tự đến khách sạn xong, Triệu Điềm Điềm nhìn đồng hồ: " Lát nữa tớ phải đến buổi lễ ký hợp đồng, hẹn cậu ngày mai. Tin tức bên Lanwan tối nay sẽ bảo trợ lý gửi mail cho cậu, ở trên địa bàn của tớ, cậu cứ việc ngang ngược đê. "
Bạn thân hiếm có, Thời Tự cảm kích cười cười với cô ấy.
Đưa mắt nhìn Triệu Điềm Điềm lái xe đi, Thời Tự bế Thời Đông Đông, vừa đi vừa nói lải nhải: " Anh Đông à, chị cảm thấy sau này em vẫn nên ăn cơm nhiều vào, 7 tuổi rồi mà vẫn nhẹ hều, sau này em không cao thì khó kiếm bạn gái lắm.
"
Vừa bước vào cửa, ánh mắt giám đốc khách sạn đã khóa chặt trên người cô, thầm nghĩ là bà mẹ quyền quý nào đây. Tới tận khi Thời Tự tháo kính râm xuống, giám đốc mới lại gần nịnh nọt: “Thì ra là cô Thời, phòng của cô đã chuẩn bị xong, bây giờ tôi sẽ dẫn cô lên.
"
Lại đến lúc Thời Tự phát huy, cô hất mặt lên, lạnh nhạt nói: " Khách sạn của mấy người, một năm tôi cũng chỉ ở mười mấy lần. Nửa tiếng nữa, đem thức ăn lên đi.
"
Nói xong Thời Tự định bước tiếp, quản lí xin lỗi ngăn Thời Tự lại: "Cô Thời, thật ngại quá, lúc cô để lại phòng suite hạng thương gia ở khách sạn chúng tôi, Thời Tổng đã giúp cô nâng hạng thành phòng tổng thống rồi ạ.
"
Trong mắt Thời Tự thoáng qua một chút hoài nghi, chuyện khác thường tất có điềm, bác trai keo kiệt mấy chục năm lại chủ động nâng hạng phòng cho cô, tự dưng quan tâm, xem ra lại định tính kế gì với cô đây. Nhưng nếu cô không hưởng thụ cũng thiệt thòi.
Thời Tự vui vẻ chấp nhận sắp xếp, dưới sự chỉ dẫn của giám đốc, đi thẳng lên tầng cao nhất của khách sạn. Hành lang tầng trên cùng rộng và dài, hai bên đều có hai cửa theo phong cách retro. Đôi mắt sắc bén của Thời Tự nhìn thấy một cái bóng hiện lên cạnh tay nắm cửa màu vàng kim đối diện, liền biết bên trong đã có người ở. Tuy cửa chính cách khá xa, nhưng Thời Tự nhìn bố cục bên trong liền biết, thật ra giữa phòng hai phòng ngủ này, được ngăn cách bởi một bức tường và hành lang, cách âm sẽ không quá tốt.
Thời Đông Đông ở trong hoàn cảnh xa lạ, tới buổi tối cũng rất dễ kích động. Thời Tự cân nhắc giây lát, sợ ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi, liền nắm lấy tay Thời Đông Đông, đi tới phía đối diện nhấn chuông cửa.
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên làm nhiễu loạn sự yên tĩnh trong phòng, người đàn ông đang nhíu mày xem văn kiện càng nhíu chặt mày hơn.
Trợ lý Lâm Hợp đứng bên cạnh nhất thời căng thẳng, vội vàng đi tới trước cửa lớn, nhìn vào màn hình chuông cửa. Thấy cô gái đeo kính râm ngoài cửa, cùng với đứa trẻ bên cạnh, môi của Lâm Hợp biến thành một chữ " O ", thói quen nghề nghiệp nhạy cảm làm anh ta không dám tùy tiện mở cửa. "Ông chủ, ngoài cửa là một cô gái và một cậu bé .
.
.
.
.
. "
Người đàn ông nghe vậy, cũng chẳng có một biểu cảm dư thừa nào.
Chuông cửa vẫn đang vang lên theo nhịp, văn kiện trong tay người đàn ông vừa mới lật trang, sau đó Lâm Hợp nghe được chỉ thị của anh: " Liên hệ bảo vệ.
"
Hai phút sau, Thời Tự, người bị bảo vệ và quản lý khách khí mời về phòng cũng cạn lời. Tốt xấu gì cô cũng là đại công chúa cao quý trong lời đồn của Thời gia, đây là lần đầu tiên bị mất mặt trước người khác như vậy. Nếu hôm nay những người này không giữ mồm giữ miệng, đem chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ hình tượng nhiều năm cô tạo nên sẽ sụp đổ mất.
Giọng Thời Tự có chút lạnh lùng : " Thay tôi truyền lời với đằng ấy, tự gánh lấy hậu quả".
Cánh cửa khép lại, quản lý khách sạn đứng ở lối đi khó xử, cấp dưới đi cùng hỏi kế tiếp làm sao bây giờ, quản lý vẻ mặt tang thương lắc đầu, chỉ loạn xạ, nhỏ giọng nói: "Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Hai vị này, chúng ta đều không thể trêu vào, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi.
"
Khúc nhạc đệm nhỏ này cũng chỉ khiến Thời Tự khó chịu trong chốc lát, cô nghĩ lại, đằng ấy có tiền mà, ngông một chút cũng bình thường. Cô tốt bụng tới cửa nhắc nhở, không cảm kích thì thôi.
Thời Tự lấy lắp ghép mang theo ra, đặt trước mặt Thời Đông Đông. Nãy giờ Thời Đông Đông luôn như một người vô hồn, lúc này mới có chút chú ý, ngồi xuống bên cạnh Thời Tự, bắt đầu ghép hình.