Nụ Hôn Nồng Cháy

Nụ Hôn Nồng Cháy

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Trì Mộ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 3,026
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Teen
Truyện Sủng
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Phát ngôn của Đỗ Vân Anh vốn lặng xuống nay lại nổi lên, không biết là ai đồn thổi với truyền thông, bọn họ nhất trí cho rằng phát ngôn của Quý Hứa chính là đang nói Thời Tự.

Dù sao dân mạng cũng không ngại hóng drama, Quý Hứa là bạn trai công khai của Thời Nguyệt, lúc này lên tiếng có thể quá vi diệu đi. Vì thế tin đồn càng lúc càng lan rộng và nghiêm trọng hơn.

Biết tin Quý Niên vội vàng gọi điện thoại cho Quý Hứa, Quý Hứa cười giễu cợt: " Em chính là đơn phương biểu đạt một chút tán thưởng thôi. "

Thời Tự không muốn quan tâm nữa. Câu nói này của Quý Hứa trong mắt cô chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Thời Tự vô thức phân loại anh ta là đồng lõa của Thời gia.

Dữ liệu đã được công bố, các thử nghiệm cần hoàn thành cũng đã hoàn thành, mục đích thoát khỏi Thời gia cũng đã đạt được. Thời Tự lên kế hoạch cho mình một chuyến du lịch xa hoa, liền vội vàng đặt vé máy bay.

" Rất xin lỗi, cô Thời Tự , thẻ VIP của cô sáng nay đã bị hủy nên gói cước ban đầu cô được hưởng đã hết hạn. Vẫn còn ghế hạng phổ thông cho chuyến bay cô muốn đặt, cô có muốn đặt không ạ? "

Ha, thời tự cười châm chọc.

Không phải ngẫu nhiên, khi thẻ VIP khoang thương gia bị hủy, khách sạn đã đặt trước cũng gọi điện thoại tới, văn mẫu gần như giống hệt với hãng hàng không. " Thật xin lỗi, cô Thời Tự. Phòng tổng thống của khách sạn chúng tôi mà cô thường ở, sáng nay đã bị hủy rồi ạ. "

Được lắm, là phong cách keo kiệt của Thời gia.

Thời Tự rút từ trong túi mình ra 7-8 chiếc thẻ vốn dĩ thuộc về Thời gia, vứt vào thùng rác không chút lưu luyến.

Thời Tự vỗ tay một cái, Thời Nguyệt lại gọi điện thoại đến. Cô tắt đi, nhưng Thời Nguyệt lại gọi tới.

Cô bất đắc dĩ nghe điện thoại, Thời Tự không cho cô ta cơ hội mở miệng: " Sao vậy? Thời gia phái cô tới thuyết phục tôi à? "

Một câu nói hời hợt, thành công chọc giận Nguyệt:" Thời Tự, chị cũng quá tự tin vào bản thân rồi. "

" Một chút thôi, không có chuyện gì tôi cúp máy đây. "

" Thời Tự chờ chút, gặp nhau cái đi, tôi có chuyện hỏi chị, không phải sợ gặp tôi đó chứ? "

Phép khích tướng của Thời Nguyệt có chút tác dụng, cô ta đúng ý gặp được Thời Tự.

Tại quán cà phê trên cao ở trung tâm CBD, Thời Tự bắt chéo chân nhìn Thời Nguyệt ở phía đối diện: "Có chuyện gì muốn nói, nói đi, thời gian quý báu lắm.

"

Từ nhỏ Thời Nguyệt đã không thích dáng vẻ tự tin kia của Thời Tự, cô ta mới là cháu gái được cưng chiều nhất của Thời gia, nhưng trước mặt người khác, chỉ cần Thời Tự đứng ở nơi đó sẽ phát sáng. "

“Quý Hứa là bạn trai của tôi, nếu như chị đã cắt đứt quan hệ với Thời gia, tốt nhất là nên giữ một khoảng cách với chúng tôi. "

Thì ra là ghen, Thời Tự đồng cảm nhìn cô ta, rõ ràng là bị lợi dụng để lấy lòng Quý gia, vậy mà Thời Nguyệt lại có tình cảm thật, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh nữa.

Thời Tự khuấy cà phê, không hề có ý muốn uống: " Đương nhiên, tôi chỉ mong sao cách hai người càng xa càng tốt. Không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi, có việc cũng đừng quấy rầy. "

Dáng vẻ không quan tâm của Thời Tự khiến Thời Nguyệt vô cùng chướng mắt, lúc cô đứng lên, Thời Nguyệt đột nhiên nở nụ cười thông cảm: " Nếu như chị không đối nghịch với nhà tôi, tôi thật sự rất thương hại chị. Tuổi còn trẻ đã mồ côi, lại còn phải nuôi một thằng em bị bệnh, rất đáng thương. "

Thời Tự không tin những lời như vậy sẽ phát ra từ miệng Thời Nguyệt, ít nhất trước đây, là một gái có học thức không thể nói ra những lời này, trước kia cô không có ác ý đi phỏng đoán cô ta, nhưng hiện tại xem ra là cha nào con nấy.

" Không cần cô thương hại, dù sao khi Thời Tự tôi toả sáng cũng chẳng dính dáng gì đến Thời gia. "

Vì cô là con cháu Thời gia nên người ta sẽ để ý hơn một chút, nhưng để thu hút được sự chú ý của mọi người vẫn là dựa vào khí chất cùng cảm giác thần bí của bản thân cô. Đến bây giờ vẫn có người khen cô nổi loạn nhưng lại có học thức.

Thời Nguyệt dường như có tự tin hơn, đứng lên nhìn thẳng vào mắt Thời Tự, giọng nói không lớn, nhưng từng chữ mang theo gai nhọn: " Thời Tự, chị gặp chuyện nhưng không sao, còn phải cảm ơn ba tôi đấy. "

Thời Tự nhanh chóng bắt được từ mấu chốt, hỏi cô ta: " Cô có ý gì? ".

Thời Nguyệt mỉm cười, sự hoảng loạn trong lòng chợt lóe lên rồi biến mất. Cô ta nói: " Không phải chị rất thông minh sao, đoán xem. "

Tại phòng làm việc cao hơn đó nơi có thể quan sát  toàn bộ quán cafe trên cao, Tưởng Ngụy Thừa có chút mệt mỏi đứng trước cửa sổ sát sàn nhìn ra xa, vừa hay nhìn thấy Thời Nguyệt đi ngang qua Thời Tự với vẻ khiêu khích. Người trước kia không để mình chịu thiệt giờ lại cứng đờ tại chỗ, nhìn kỹ còn có thể phát hiện cả người cô không tự giác mà run rẩy.

Tưởng Ngụy Thừa nhìn mặt trời phía chân trời, có chút chói mắt.

Mười phút sau, người phục vụ trong quán café đưa cho Thời Tự chiếc áo vest cao cấp, vừa nhìn đã biết là đặt may riêng: " Thưa cô, có người bảo tôi đưa cho cô ạ. "

Giọng nói của người phục vụ đánh thức suy nghĩ của Thời Tự, lúc này sắc mặt Thời Tự tái nhợt, miễn cưỡng nở nụ cười không hồn với người phục vụ: " Thay tôi cảm ơn người đó nhé. "

Dứt lời, không để ý tới áo vest người phục vụ đưa tới nữa, Thời Tự sải bước rời đi. Hầm đỗ xe, chiếc xe thể thao màu bạc dưới ánh đèn lấp lánh, trong buồng lái, Thời Tự đã ngồi yên một lúc lâu. Ngoại trừ vấn đề nghiên cứu, cô rất ít khi suy nghĩ sâu như vậy, nhưng lúc này đầu óc giống như hoàn toàn không thể khống chế, một ý lại một ý hiện lên trong đầu, đợi đến lúc cô bình tĩnh lại thì lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi lạnh.