Nụ Hôn Nồng Cháy

Nụ Hôn Nồng Cháy

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Trì Mộ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 3,026
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Teen
Truyện Sủng
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Lời nói của Thời Nguyệt tựa như một vấn đề nan giải rơi vào trong đầu, làm cho những suy đoán tự cho là buồn cười của cô bùng nổ, rồi sau đó cô không tự chủ mà nghĩ tới nhiều hơn.

Ví dụ như tại sao ba mẹ cô lại trở thành nạn nhân của thảm họa đó, trong khi nơi đó đã đưa ra thông báo sơ tán? Ví dụ như khi cô chạy đến hiện trường vụ việc thì mọi dấu vết liên quan đến thảm họa đều không còn nữa.

Dù mối quan hệ giữa hai anh em không hòa thuận, nhưng ba cô vẫn luôn tôn trọng bác mình, ngay cả tranh chấp cũng là Thời Trọng Minh đơn phương khơi mào, đã nhượng bộ đến nước này, mà sau khi em trai mất, Thời Trọng Minh lại không hề có chút thiện cảm nào với con của em trai? Những lời nói mơ hồ mà đêm năm đó cô nghe thấy, rốt cuộc có phải ảo giác hay không?

Không biết có phải do nhiệt độ trong hầm để xe thấp hơn hay không, điều hòa trong xe vẫn không ngăn được làn da Thời Tự nổi da gà vì cảm giác lạnh lẽo không ngừng toát ra.

Lúc này cô mới có một chút tâm tư nghĩ tới một chuyện khác.

Có lẽ vừa rồi nên nhận lấy áo vest ngay cả chủ nhân là ai cũng không biết kia mới tốt. Vô số hoài nghi cùng suy đoán quanh quẩn trong đầu Thời Tự, cô vừa nhấn ga đã đưa ra quyết định, sau đó chiếc xe thể thao màu bạc gầm rú ra khỏi gara.

Ba giờ sau, Triệu Điềm Điềm gặp được một người thoạt nhìn không có tinh thần gì, nói là không có tinh thần, nhưng hành động của cô lại hùng hùng hổ hổ.

Đồ dùng sinh hoạt thường dùng của Thời Đông Đông và quần áo bị Thời Tự nhét vào trong một va li nhỏ, đi theo cô, còn có A Như.

Nhưng hiển nhiên A Như cũng không biết Thời Tự đột nhiên chạy về nhà không nói một lời bắt đầu cấp tốc thu dọn hành lý của mình và Thời Đông Đông, rồi sau đó lại vội vội vàng chở mình và Thời Đông Đông đến nhà Triệu Điềm Điềm là vì cái gì.

Triệu Điềm Điềm nhìn Thời Tự hơi thở bất ổn thì lo lắng, hỏi: " Cậu đây là ...

.

.

.

. "

Thời Tự ôm Thời Đông Đông xuống xe, giúp cậu bé vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, sau đó nói: " Tớ ra ngoài một chuyến, không biết lúc nào mới có thể trở về, tớ không yên tâm về Thời gia, nhưng lại không thể mang Thời Đông Đông đi, còn phải làm phiền cậu. "

Trên mặt cậu có vài phần áy náy hiếm thấy, Triệu Điềm Điềm quá hiểu Thời Tự, cô chắc chắn là đã gặp phải chuyện gì rất nghiêm trọng.

Cô không nói, Triệu Điềm Điềm cũng hiểu ý không hỏi.

Cuối cùng, cô ấy nói như thể mọi chuyện vẫn bình thường: " Chuyện nhỏ thôi, anh Đông ở chỗ tớ, cậu cứ yên tâm. Có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tớ, lúc nào cũng có mặt.

"

Sự quan tâm của bạn thân khiến lòng cô ấm áp, cô đi về phía trước hai bước, cho Triệu Điềm Điềm một cái ôm cảm kích. " Cảm ơn . "

Thời Tự thì thầm bên tai cô ấy. Nói xong, cô thu hồi lại biểu cảm vừa rồi, sải bước tiến lên mở cửa xe, nghênh ngang rời đi.

Khoang hạng phổ thông chật kín người. Đối với những người đã quen ngồi khoang hạng nhất thì chuyến bay kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ có phần khó khăn.

Trước khi lên máy bay, cô nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo lại, ở trên máy bay ngủ một giấc, rồi sau đó bình tĩnh đi tìm thứ mình muốn chứng thực.

Nhưng lúc này máy bay đang ở trên mây, ánh trăng ngoài cửa sổ lạnh lẽo nhưng cô lại không hề cảm thấy buồn ngủ.

Những năm gần đây, cô một vẫn luôn né tránh nơi gọi là Vấn Đảo này, đã sớm quyết định vĩnh viễn không bước vào nơi đó, không ngờ, hôm nay bản thân lại chủ động mở ra cấm kỵ trong lòng.

Lúc ra khỏi sân bay, đã là đêm khuya.

Khi cô bước ra khỏi sân bay thì trời đã khuya.

Những cây cọ gần sân bay xào xạc trong gió biển, gió biển mặn mà ẩm ướt, trong khoảnh khắc này khiến Thời Tự nhớ lại cảnh lần đầu tiên tới đây.

Khi đó cô còn đang học trung học, cùng ba mẹ đến đây vào một đêm mùa hè, khi ra khỏi sân bay, chính là loại cảm giác ẩm ướt oi bức này, khiến cho cô có một loại cảm giác cả nhà bị đày đến một nơi hoang vu.

Thân thể rất mệt mỏi, nhưng Thời Tự lại không có ý định tìm chỗ nghỉ chân. Cô nhìn đồng hồ, chỉ còn hơn hai tiếng nữa là trời sáng. Dứt khoát, Thời Tự tìm một bồn hoa gần bãi đỗ xe ngồi xuống, chờ trời sáng mới đi nơi mình muốn.

Cùng lúc đó, người đi cùng chuyến bay với Thời Tự - Tưởng Ngụy Thừa có chút mệt mỏi xoa xoa thái dương, ngồi lên xe Lâm Hợp chuẩn bị, Lâm Hợp vừa đóng cửa xe cho Tưởng Ngụy Thừa quay đầu lại, liền nhận ra Thời Tự đang ngồi ôm đầu gối bên bồn hoa.

Lâm Hợp ngạc nhiên, sao boss nhà mình đi công tác đột ngột như vậy cũng có thể bị cô cả Thời gia biết được.

Trong đầu Lâm Hợp nhanh chóng lướt qua một lượt những nhân viên có liên quan của văn phòng tổng giám đốc, loại bỏ nghi ngờ Thời Tự cài gián điệp ở bên cạnh Tưởng Ngụy Thừa.

Suy nghĩ một chút, Lâm Hợp vẫn nhiều lời: " Tưởng tổng, người bên kia, hình như là… cô Thời.

"

Tưởng Ngụy Thừa nhìn theo hướng ngón tay Lâm Hợp chỉ, rất nhanh lại thu hồi tầm mắt. Cổ họng anh chuyển động lên xuống, lên tiếng : " Ừ, lái xe. "

Vậy thôi sao?

Lâm Hợp tinh ý, không nói nhiều nữa.

Thân là trợ lý tổng giám đốc, tố chất nghề nghiệp mẫn cảm làm cho Lâm Hợp hiểu rõ, tâm tình ông chủ nhà mình giờ phút này không tốt, lần này đột nhiên đi công tác là tới đây giải quyết vấn đề, Tưởng Ngụy Thừa không thích nhất chính là cấp dưới lắm chuyện.

Thời gian chờ trời sáng dài hơn so với tưởng tượng của Thời Tự rất nhiều, nhưng cũng may có hai tiếng đồng hồ này, cho cô đủ thời gian điều chỉnh lại trạng thái của mình, khiến cô bình tĩnh hơn rất nhiều so với mấy tiếng đồng hồ trước.

Khi đường chân trời còn tờ mờ sáng, Thời Tự đứng dậy phủi bụi, chặn chiếc taxi gần nhất lại: " Đến quốc lộ 73.

"