Nụ Hôn Nồng Cháy

Nụ Hôn Nồng Cháy

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Trì Mộ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 3,028
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Teen
Truyện Sủng
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Đây chính là điều khiến Thời Tự cay nhất, cô tức giận nói: " Tuy rằng ông ta trắng trợn nói dối, nhưng tớ không có chứng cứ. Không bồi thường chính là tớ lấy của bọn họ, tớ vội vàng cho bọn họ đất diễn. Vậy với tính cách của chị đây, tất nhiên sẽ không cho bọn họ cơ hội giẫm đạp, có phải hay không? "

Triệu Điềm Điềm nghe hiểu, Thời Tự vì bị chơi một vố nên trong lúc tức giận đã làm ra chuyện gì, bây giờ lại bắt đầu hối hận.

“Cho nên ...

.

.

.

. cậu .

.

.

.

.

.

Trên mặt Thời Tự lộ ra biểu cảm rất không nỡ, nói: " Cho nên tớ đã để xe lại… "

Lúc này Triệu Điềm Điềm mới hoàn toàn cười ra tiếng, tưởng cô tức giận như vậy là vì cái gì, thì ra là không nỡ bỏ lại chiếc mui trần màu bạc kia.

Vì vậy Triệu Điềm Điềm an ủi: " Chiếc xe kia của cậu cũng lái mấy năm rồi, cũ không đi mới không đến. "

" Đó là tiền tớ phải vất vả ngâm mình trong phòng thí nghiệm mới mua được đấy. " Thời Tự lẩm bẩm.

Nếu như trước mặt có gương, Tưởng Ngụy Thừa vốn đang ở trong góc nghe lén sẽ kinh ngạc phát hiện, trên mặt anh lúc này hiện lên một tia vui vẻ xa lạ.

Khuyên tai kim cương mà Thời Tự nói anh không lạ gì, cách đây không lâu chính anh đã ném nó vào thùng rác.

Vô tình anh lại biến thành đầu sỏ gây nên chuyện, nghĩ tới đây, Tưởng Ngụy Thừa cũng không vội đi tìm Thời Tự, anh liên hệ Lâm Hợp dặn dò vài câu, sau đó đi vào thư phòng.

Sau khi tiễn Triệu Điềm Điềm đi, thím Đường mới nói cho Thời Tự Tưởng Ngụy Thừa ở thư phòng chờ cô.

Thời Tự ngẫm nghĩ rồi mang bản hợp đồng đã soạn ra, gõ cửa thư phòng của Tưởng Ngụy Thừa.

Sau bàn làm việc, Tưởng Ngụy Thừa đeo một cặp kính gọng vàng, lần đầu tiên Thời Tự nhìn thấy dáng vẻ anh đeo kính, không thể không nói, phối với bộ âu phục cắt may khéo léo của anh, còn có ngũ quan góc cạnh, đường nét khuôn mặt rõ ràng, quả thật rất cấm dục.

Thời Tự đi đến trước bàn sách, hỏi: " Anh tìm tôi? ".

Tưởng Ngụy Thừa gật đầu, sau đó đẩy mấy quyển album đến trước mặt cô:" Tôi đã cho người chọn ra mấy hiệu váy cưới, em xem có ưng ý hay không. "

" Hả? " Thời Tự rõ ràng không ngờ anh lại tìm mình nói chuyện này, im lặng lúc lâu mới hỏi một câu: " Còn phải tổ chức đám cưới à? ".

Tưởng Ngụy Thừa gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn, ánh mắt sâu thẳm nhìn Thời Tự, bỗng nhiên, anh mở miệng nói: " Thời tiểu thư, đây là lần đầu tiên tôi kết hôn. "

Thời Tự dựa trên lời nói của anh suy nghĩ, sau đó đột nhiên hiểu ra.

Chuyện này trách cô nghĩ không chu đáo, dù sao Tưởng Ngụy Thừa cũng từng bị hủy hôn, bây giờ thật vất vả mới kết hôn, cho dù là giả, cũng phải mượn cơ hội này tìm lại mặt mũi năm đó mới được.

Dù sao đối với cô cũng không có hại, càng nhiều người biết cô là bà Tưởng, ngược lại cô càng có lợi.

Thời Tự lấy hợp đồng hôn nhân ra, đưa cho Tưởng Ngụy Thừa: " Mấy ngày nay tôi đã soạn ra, anh xem qua đi, có gì không thích hợp chúng ta sẽ điều chỉnh lại.

"

Bốn chữ "Hợp đồng trước hôn nhân" in đậm trên trang giấy, Tưởng Nguỵ Thừa cau mày nhận lấy, thản nhiên lật xem.

Anh có thể nhận ra Thời Tự đã rất tận tâm, bên trên không chỉ xác định rõ chức trách và nghĩa vụ của hai người, thậm chí còn đưa ra cam kết " Sau khi ly hôn, hai bên đều tự sở hữu tài sản của mình, không cần bồi thường gì cho đối phương. "

Cô không cần tiền của anh, hơn nữa còn bảo đảm quyền lợi của anh một cách hợp lý.

Ngón tay Tưởng Ngụy Thừa miết tờ giấy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thời Tự, cô đang nghiêm túc lật xem album váy cưới, một lọn tóc rũ xuống bên tai, khiến cô thoạt nhìn vô cùng nhã nhặn lịch sự.

Anh lẳng lặng chờ cô xem xong, ánh mắt nhiều lần như có như không đảo qua cô.

Cuối cùng, Thời Tự khép album lại, mở miệng hỏi anh trước: " Hợp đồng có chỗ nào cần sửa không? ".

" Có. " Giọng anh trầm thấp.

Thời Tự gật đầu: " Anh nói đi. "

Đôi chân dài của Tưởng Ngụy Thừa tùy ý vắt lên nhau, hai tay đan chéo dựa vào nhau, kính mắt viền vàng hiện lên một tia sáng, sau đó anh nói: " Tôi cho rằng, bản hợp đồng trước hôn nhân này không cần thiết tồn tại.

"

Thời Tự không nghi ngờ gì, ngoài ý muốn hỏi một câu: " Anh không sợ đến lúc đó tôi lợi dụng anh sao? "

Tưởng Ngụy Thừa chỉ cười không nói, sau đó Thời Tự cũng nở nụ cười.

Cũng đúng, nếu cô có năng lực lợi dụng anh, cũng không đến mức vì mượn địa vị Tưởng gia mà hao hết tâm tư cùng anh kết hôn.

" Có thích không? " Tưởng Ngụy Thừa hỏi váy cưới.

Thời Tự tiện tay rút ra một cuốn album, nói: " Hiệu này đi. "

Cô khó mà nói thật, cô căn bản không có xem kỹ, cô chỉ xem qua loa một lần mà thôi. Trên album đủ loại váy cưới lộng lẫy động lòng người, lại không hiểu sao khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.

Tưởng Ngụy Thừa tôn trọng lựa chọn của cô, nói: " Tôi bảo Lâm Hợp sắp xếp, chờ em khá hơn một chút, mời nhà thiết kế tới nhà. Hôn lễ sẽ tổ chức sau khi vết thương của em khỏi hẳn, mấy ngày nữa chúng ta đi đăng ký trước. "

Thời Tự vốn định nói giao dịch mà thôi, không cần diễn trọn vai, nếu không cô cảm thấy rất áp lực.

Nhưng lời này rốt cuộc không nói ra khỏi miệng, sau khi thuyết phục bản thân xong, Thời Tự vươn tay về phía Tưởng Ngụy Thừa: " Vậy, anh Tưởng, chúng ta hợp tác vui vẻ nhé? "

Bàn tay khô ráo của Tưởng Ngụy Thừa cầm tay Thời Tự nhẹ nhàng siết chặt, nói: " Kết hôn vui vẻ. "