Nụ Hôn Nồng Cháy

Nụ Hôn Nồng Cháy

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Trì Mộ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 3,009
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Teen
Truyện Sủng
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Lần này đến lượt Thời Tự tỏ ra nghi ngờ, cô nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của Tưởng Ngụy Thừa, muốn từ trên gương mặt không nhìn ra sơ hở này tìm ra suy nghĩ thật sự của anh.

Tưởng Ngụy Thừa hào phóng chống lại ánh mắt của cô, yết hầu khẽ động, nói: " Cuộc hôn nhân này kéo dài bao lâu là do tôi quyết định, em dùng danh xưng bà Tưởng để làm gì, tôi không can thiệp, chỉ có một điều kiện tiên quyết là không được tổn hại đến Tưởng thị. "

Khẩu khí đậm mùi đàm phán thương mại, ngược lại khiến Thời Tự xua tan chút nghi ngờ vu vơ này.

Dù sao thì đó cũng là một cuộc hôn nhân hợp đồng, còn có thể làm gì khác hơn là mỗi người đều đạt được thứ mình muốn.

Cô thở phào nhẹ nhõm đặt đồ trên tay về chỗ cũ, quay đầu, mái tóc tung bay, Thời Tự cười nói với Tưởng Ngụy Thừa: " Vậy, anh Tưởng, chúng ta hợp tác vui vẻ. "

Mùi hương như có như không theo không khí xộc vào mũi Tưởng Ngụy Thừa, anh vân vê ngón tay, khẽ gật đầu.

Sự việc thay đổi nhanh như chong chóng, cuối cùng cũng như ý Thời Tự.

Nhận được câu trả lời khẳng định của Tưởng Ngụy Thừa, cả người Thời Tự thoải mái hơn, tạm thời bỏ qua mấy việc lặt vặt, bắt đầu chuyên tâm dưỡng thương.

So với sự nhàn rỗi của cô, Tưởng Ngụy Thừa dường như vô cùng bận rộn.

Sau ngày lộ diện ngắn ngủi đó, một khoảng thời gian dài sau đó Tưởng Ngụy Thừa đều tăng ca và đi công tác.

Thì ra lúc trước anh cũng không cố ý trốn tránh mình. Thời Tự cũng không biết Tưởng Ngụy Thừa bận rộn là bởi vì tạm thời quyết định kết hôn với cô mà làm thay đổi kế hoạch ban đầu của anh, cho nên anh phải vội vàng bắt đầu sắp xếp lại kế hoạch.

Nhưng thấy anh bận rộn như vậy, cô cũng xấu hổ vì mỗi ngày ở trang viên Tưởng thị làm người nhàn rỗi.

Thấy vết thương ở chân được thím Đường mỗi ngày sắc thuốc bổ càng ngày càng khoẻ lại, Thời Tự bắt đầu suy nghĩ và soạn hợp đồng trước hôn nhân.

Thỏa thuận vừa mới được soạn thảo, Triệu Điềm Điềm tranh thủ ngày chủ nhật để xả hơi, mang theo một đống đồ đến thăm Thời Tự.

Thời Tự ngồi xe lăn ở cửa chờ cô ấy, Triệu Điềm Điềm vừa xuống xe cũng rất khoa trương nói với Thời Tự: " Nhà Tưởng Ngụy Thừa cũng quá lớn đi! "

Khiêm tốn là tác phong trước sau như một của Tưởng gia những năm gần đây, trừ phi là chuyện trọng đại, nếu không Tưởng gia rất ít khi mở cửa đón khách.

Lần trước trang viên Tưởng thị mở cửa mời khách, là lúc Tưởng Ngụy Thừa cùng đại tiểu thư Tưởng gia - Tưởng Thư Yểu đính hôn.

Khi đó Triệu Điềm Điềm còn là một học sinh, Triệu gia vẫn chưa như bây giờ nên không được mời.

Mặc dù Triệu Điềm Điềm đã xem qua trang viên Tưởng thị trong đoạn video đính hôn đó, nhưng không sốc bằng tận mắt nhìn thấy.

Chỉ tiếc hôn ước kia không thành, bằng không nào có chuyện tới lượt Thời Tự.

Năm đó đại tiểu thư Tưởng gia đột nhiên lựa chọn về nước, đến Dĩnh Xuyên định cư, cô ấy đã từ hôn với Tưởng Ngụy Thừa để được ở bên cạnh một anh bác sĩ, sau đó ông Tưởng vì bệnh mà qua đời, Tưởng Ngụy Thừa cũng không hiểu sao từ con nuôi Tưởng gia biến thành người thừa kế Tưởng thị.

Lúc đó rất nhiều người không nhịn được hóng chuyện, nhưng đến nay vẫn chưa đào ra được cái gì.

Ngược lại là Tưởng Ngụy Thừa lúc mới nhậm chức gặp không ít trở ngại, sau đó anh liên thủ cùng với Tưởng Thư Yểu, khiến cho những cổ đông có ác tâm của Tưởng thị trở tay không kịp.

Câu chuyện Tưởng Ngụy Thừa lên nắm quyền vẫn còn được nhắc đến cho đến ngày nay, khen thủ đoạn của anh thâm sâu hơn nhiều so với ông Tưởng.

Thời Tự theo lời nói của Triệu Điềm Điềm nhìn quanh trang viên một chút, trong lòng rất là tán thành.

Trong hoa viên Tưởng gia, những đóa hoa đua nhau nở rộ, cây cảnh không được cắt tỉa thành hình dáng cứng nhắc cố định mà được cắt tỉa theo xu hướng sinh trưởng riêng, tuy nhìn không giống nhau nhưng mỗi loại lại có những đặc điểm riêng.

Trong vườn có một dòng suối chảy và vài đài phun nước nhỏ, sân sau còn có nhà kính trồng hoa, mặc dù đã lâu không được sử dụng, nhưng vẫn không nhiễm một hạt bụi nào.

Trong trang viên to như vậy, chỉ có tòa nhà chính và tòa nhà người làm ở phía tây, còn lại tất cả đều là cây xanh của trang viên.

Mỗi buổi sáng khi mở cửa sổ ra, sẽ có cảm giác như đang ở trong một khu nghỉ dưỡng giữa lòng thiên nhiên.

Đi dạo một lát, hai người ngồi xuống đình ở sân sau.

Thím Đường đúng lúc đưa trà chiều lên, Triệu Điềm Điềm nhìn thái độ thím Đường đối với Thời Tự, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Thời Tự quả thật đã là nữ chủ nhân của trang viên này.

Vì chờ Triệu Điềm Điềm đến, mấy ngày nay Thời Tự nghẹn một bụng lời nói, hiện liền không nhịn được phun trào:" Tớ có lý do để hoài nghi, Thời gia ở trong tay Thời Trọng Minh còn chưa sụp đổ, là bởi vì ông ta keo kiệt! "

Vừa uống xong hai ngụm trà, chợt nghe thấy một câu như vậy vang lên, Triệu Điềm Điềm nhìn vẻ mặt tức giận của Thời Tự, đã rất quen thuộc hỏi: " Thời Trọng Minh lại tới trêu chọc gì cậu à? "

Thời Tự cầm dĩa đâm mạnh vào một miếng bánh kem mousse nhỏ trước mặt, nói: "Còn không phải sao! Ngày hôm qua ông ta gọi điện thoại cho tớ, bảo tớ đem châu báu và lễ phục mà Thời gia mua cho tớ tham gia các yến tiệc trả lại cho Thời gia.

"

Triệu Điềm Điềm vừa nghe liền vỗ bàn, dùng sức quá mạnh khiến bàn tay tê dại, cô nàng vừa xoa lòng bàn tay vừa nói: " Chuyện không biết xấu hổ như vậy cũng làm được? Tớ bây giờ liên hệ giúp cậu mấy trang báo mạng, phơi bày ra sự thật ra để cho ông ta bị chê cười nhé! "

Thời Tự vốn rất tức giận nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Triệu Điềm Điềm còn hơn cả mình, trong nháy mắt cười ra tiếng: " Không phải tớ không nỡ bỏ những thứ này, nói trắng ra là, nhà họ Thời còn muốn ép tớ cúi đầu, nhưng bọn họ không thể làm gì tớ. Tớ tức giận là lần ở Lanwan Hotel đó, cậu có nhớ tớ làm mất một chiếc khuyên tai kim cương không? "

Tưởng Ngụy Thừa hiếm khi về nhà sớm như vậy, vừa đi đến sân sau chợt nghe thấy tiếng nói, anh dừng bước, tiếp tục nghe.

Triệu Điềm Điềm gật đầu: " Về sau tớ tìm người giúp cậu cũng không tìm được, nhưng mà cũng không coi là thứ rất quý giá mà. "

Thời Tự nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục nói: " Mặc dù là tớ làm mất, nhưng Thời Trọng Minh rất khôi hài, cứ khăng khăng nói đó là của hồi môn của Chu Mạn lúc kết hôn, nói bóng nói gió ép tớ chịu trách nhiệm. "

" Phụt! " Triệu Điềm Điềm dở khóc dở cười vì sự vô liêm sỉ của Thời Trọng Minh.

Cô ấy hỏi Thời Tự: " Sau đó thì sao? "