Nụ Hôn Nồng Cháy

Nụ Hôn Nồng Cháy

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Trì Mộ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 3,046
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Teen
Truyện Sủng
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

" Không đợi chồng cậu về cùng à? Vừa rồi tớ đã để ý quan sát rồi, người lén liếc mắt đưa tình với anh ta cũng không ít đâu. "

Thời Tự cười ranh mãnh: " Vậy cậu nhớ xem cho kỹ nhé, nếu như có thể nắm được nhược điểm, nói không chừng còn có thể tìm anh ta bắt chẹt một chút phí bịt miệng. Tớ phải về ngắm sao Thổ cùng Thời Đông Đông, đi trước đây, bye bye baby. "

" Thằng bé nhỏ như vậy, biết cái gì là sao Thổ à? " Triệu Điềm Điềm vạch trần, cô đơn giản là muốn lấy cớ chuồn đi.

Thời Tự hôn gió với cô ấy một cái, cầm lấy túi xách lặng lẽ rời đi.

Từ góc nhìn của Tưởng Ngụy Thừa, vừa vặn có thể nhìn thấy vợ mình hôn gió với Triệu Điềm Điềm, dáng vẻ xinh đẹp lại giảo hoạt, anh đưa ly rượu trong tay cho người phục vụ thả lại khay, nói nhỏ vài câu với Đỗ Thầm, sau đó chậm rãi đi ra ngoài theo Thời Tự.

Thời Tự vừa ra khỏi phòng tiệc hít thở không khí trong lành, bên cạnh liền có thêm một người, cô liếc mắt nhìn, Tưởng Ngụy Thừa có chút mệt mỏi nới lỏng cà vạt.

Bắt gặp ánh mắt của cô, anh hỏi: " Về nhà sao? "

Giọng của Tưởng Ngụy Thừa trầm thấp, hai chữ “về nhà” từ trong miệng anh nói ra, trong màn đêm như vậy lại có chút êm tai.

Ngồi vào trong xe thoải mái, Thời Tự lười biếng thư giãn. Ánh mắt đảo qua mặt Tưởng Ngụy Thừa, anh đã bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc này Thời Tự mới phát hiện, thật ra lúc này Tưởng Ngụy Thừa mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng hơn rất nhiều, không còn cảm giác áp bách trong ánh mắt anh, chỉ nhìn gương mặt này thôi cũng rất đẹp mắt.

Thời Tự nhìn rất chăm chú, không ngờ anh đột nhiên mở mắt.

Chạm vào ánh mắt anh, Thời Tự lập tức trở nên căng thẳng.

Rõ ràng anh phát hiện ban nãy cô cứ nhìn mình mãi.

Cảm thấy trong xe đột nhiên ngột ngạt, Thời Tự vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

"Vừa rồi, bị bắt nạt sao? " người đàn ông bên cạnh đột nhiên hỏi.

Trên mặt anh tràn đầy hứng thú, lúc nhìn cô còn nở nụ cười nhàn nhạt.

Thời Tự khẽ cười một tiếng: " Đây không phải là cho rằng em sa cơ, vội chạy tới muốn giẫm đạp em sao, có điều với chút bản lĩnh của họ, muốn bắt nạt em còn cần phải tu luyện thêm đấy. "

" Quan hệ của em và Quý Niên không tệ nhỉ. " Anh lại nói một câu hoàn toàn không liên quan.

Thời Tự không biết anh nói lời này có ý gì, trả lời rất thản nhiên: " Chỉ mong sau khi đàn anh biết em đưa người cho anh, đừng nghỉ chơi là được. "

Tưởng Ngụy Thừa nhếch môi, trong lòng lại thêm một cái nhãn cho Thời Tự: nhanh mồm nhanh miệng.

Tuân theo nguyên tắc xử sự có qua có lại, Thời Tự cũng nói: " Trước đây không để ý quan sát, hôm nay mới phát hiện người yêu thích anh Tưởng không ít đâu. "Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

" Ồ? " Tưởng Ngụy Thừa nhướng mày, ý tứ hàm xúc không rõ, nói: " Đêm nay em vẫn luôn để ý tới anh? "

“Em nào có nhàn rỗi như vậy!

Thời Tự như con mèo bị giẫm phải đuôi, vội vàng phủ nhận.

Nhưng dáng vẻ này của cô càng giống như giấu đầu lòi đuôi, tâm tình Tưởng Ngụy Thừa vui vẻ, không nói thêm gì nữa.

Lâm Hợp ngồi ở ghế lái yên lặng nắm chặt tay lái.

Mới vừa rồi ông chủ là đang trêu chọc cô Thời sao? Tưởng tổng vô tình làm chuyện này? Hôn nhân khiến người ta đổi tính?

Anh ta từ gương chiếu hậu len lén nhìn thoáng qua vẻ mặt của Tưởng Ngụy Thừa, rất thư giãn, là biểu hiện khi tâm tình anh không tệ.

Lâm Hợp vội vàng dời ánh mắt đi, bỗng nhiên cảm thấy ông chủ nhà mình đột nhiên quyết định kết hôn với Thời Tự có lẽ cũng không tính là qua loa.

Chiếc xe hơi màu đen di chuyển rất nhanh trong màn đêm, Lâm Hợp lái xe rất ổn định, xe dừng Thời Tự cũng vừa vặn ngủ được một giấc, chân hơi tê.

Tưởng Ngụy Thừa xuống xe trước, vừa mới vòng qua bên kia cửa xe, đã nhìn thấy Thời Tự xén váy lên đạp đạp chân.

Bốn mắt nhìn nhau, Thời Tự ít nhiều có chút xấu hổ, giả cười hai câu rồi bước nhanh về phía trước.

Tưởng Ngụy Thừa bật cười, cất bước đi theo phía sau cô.

Cũng chưa tính là muộn, bên trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, hình như họ còn chưa nghỉ ngơi.

Thời Tự vừa đi tới bậc thang dưới cửa liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng gào thét của Thời Đông Đông, lòng cô căng thẳng, bước đi vội vàng vấp phải bậc thang, suýt nữa ngã sấp xuống.

Đúng lúc này Tưởng Ngụy Thừa kéo cổ tay cô, giọng điệu bình tĩnh: " Đừng nóng vội.

"

Thời Tự ý thức được mình phản ứng quá khích, miễn cưỡng cười cười với Tưởng Ngụy Thừa, sau đó vội vàng kéo cửa chính đi vào.

Bên trong phòng khách quả nhiên đang rất hỗn loạn, Thời Đông Đông rõ ràng là mới vừa nổi cáu, lúc này đang được A Như ôm, cậu không ngừng đánh mình, A Như giữ lấy tay cậu, cậu liền kêu lớn tiếng hơn.

Bên kia thím Đường đã sớm không biết làm sao, thấy Thời Tự và Tưởng Ngụy Thừa trở về tựa như thấy cứu tinh, vội vàng đi lên giải thích: " Cô Thời, thực xin lỗi, tôi chỉ là muốn cầm chổi lông gà quét qua đồ trang trí trong nhà thôi, không biết sao cậu bé sau khi nhìn thấy liền la to, còn đập phá đồ đạc, thật sự là rất xin lỗi. "

A Như rõ ràng đã kiệt sức với Thời Đông Đông, Thời Tự vội vàng đi tới trước mặt bà ấy đón lấy Thời Đông Đông, sau đó an ủi thím Đường: " Thím Đường, không sao, đừng nghĩ nhiều, không phải lỗi của thím.

Cảm xúc của Thời Đông Đông vẫn không khống chế được, bị Thời Tự ôm cũng hoàn toàn không bình tĩnh lại, hai tay quơ lung tung, muốn kéo tai mình.

Trong khoảng thời gian này Thời Tự còn chưa kịp cắt móng tay cho cậu, móng tay hơi dài của cậu đã cào rách tai mấy vết.

Thời Tự đau lòng vô cùng, vừa ngăn cản cậu vừa dỗ dành: " Thời Đông Đông ngoan, chị về rồi, chị ở đây, thím Đường cầm chổi lông gà muốn lau bụi, không phải muốn đánh em, ở đây không có ai bắt nạt em, mọi người đều rất yêu em, đừng sợ có được không? "Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Cũng không biết cậu có nghe lọt tai hay không, nhưng Thời Tự cứ dỗ dành hết lần này tới lần khác.

Tưởng Ngụy Thừa không hề có kinh nghiệm đối với chuyện này, vẫn trầm mặc đứng ở một bên chờ Thời Tự dỗ dành Thời Đông Đông.