Nụ Hôn Nồng Cháy

Nụ Hôn Nồng Cháy

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Trì Mộ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 3,030
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Teen
Truyện Sủng
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Nhưng Thời Đông Đông một khi đã nổi cuồng nào có dễ nguôi như vậy.

Thời Tự ngăn không cho cậu cào mình, cậu bèn cào Thời Tự, hai chân đạp lung tung, không biết đã đạp Thời Tự bao nhiêu lần.

Thời Tự đau đến nhíu mày, nhưng bàn tay ôm cậu vẫn không hề buông lỏng.

Càng như vậy, Thời Đông Đông càng phát cuồng, chiếc váy cổ yếm đúng lúc để lộ bả vai và cổ hoàn hảo của cô, Thời Đông Đông liền há mồm cắn.

A Như thấy sốt ruột, vội vàng hô: " Trời, sao cậu lại cắn chị cậu? "

Thời Tự bị cắn nhíu chặt mày, không nhịn được kêu lên một tiếng.

Tưởng Ngụy Thừa có thể nhìn thấy trong mắt cô đau đến chảy nước mắt, nhưng cô vẫn chịu đựng đau đớn, nhẹ nhàng vỗ lưng Đông Đông, ôm cậu chậm rãi bước đi.

Thím Đường đã sớm bị một màn này dọa sợ choáng váng, mặc dù A Như đã chứng kiến nhiều, nhưng vẫn rất đau lòng.

Dù là Tưởng Ngụy Thừa, giờ phút này cũng không làm được gì hoàn toàn bất động, anh nhớ tới lúc trước ở cùng khách sạn với Thời Tự, Lâm Hợp cũng nói Thời Đông Đông cắn bả vai cô bị thương.

Sau đó trong tiệc rượu, anh vô tình nhìn thấy vết thương của Thời Tự, nhưng không đáng sợ như hôm nay.

Thời Đông Đông phát cuồng hơn một tiếng đồng hồ, đã sớm mệt, Thời Tự dỗ dành vậy như vậy rất lâu, sức lực cắn của cậu bé mới chậm rãi buông lỏng, Thời Đông Đông dựa vào bả vai cô ngủ thiếp đi.

A Như chớp đúng thời cơ vội vàng đi đón lấy Thời Đông Đông, Thời Tự nửa bả vai và tay đều tê rần, nhưng cũng không để ý tới mình, nhẹ giọng dặn dò A Như: "Khử trùng tai và cắt móng tay cho nó khi nó ngủ, cào khá đau đó.

"

Thời Tự mới vừa rồi còn phong thái ngút ngàn trong bữa tiệc lúc này lại vô cùng chật vật, cô khịt mũi một cái, tiện tay lau nước mắt nơi khóe mắt, cùng thím Đường thu dọn đồ đạc bị Thời Đông Đông ném khắp nơi.

Trải qua một màn vừa rồi, thím Đường đã thích cô gái này từ tận đáy lòng. Bà cũng từng đi làm bảo mẫu cho rất nhiều gia đình giàu có, những người đó chưa bao giờ đối xử với bà như Thời Tự, thái độ lễ phép của một nữ chủ nhà như vậy bà cũng không gặp nhiều.

Mới đầu chẳng qua là cảm thấy cô được giáo dục tốt, nhưng sau hôm nay, thím Đường cảm thấy, cô gái Thời Tự này chưa chắc đã giống như bà nghĩ, có lẽ cũng đã chịu không ít khổ cực.

Đương nhiên, thím Đường cũng có nhiều tình cảm với Thời Tự hơn. Nhìn cô khom lưng nhặt những thứ linh tinh trên mặt đất, thím Đường vội vàng ngăn cản: "Cô Thời, để tôi, cô đi nghỉ ngơi đi. Vai cô bị thương nặng, cô đợi tôi rửa tay, lấy thuốc giúp cô sát trùng.

"

Thời Tự thật sự cảm thấy mệt mỏi. Sự mệt mỏi này không liên quan tới thể xác mà bắt nguồn từ trái tim.

Cô vẫn đang quan sát biểu hiện của Thời Đông Đông để đo xem bệnh tình của cậu nhóc có thuyên giảm hay không, dù điều trị nhiều năm cũng chỉ có một chút tác dụng, cô cũng sẽ tự tin hơn.

Vào ở trang viên của Tưởng thị lâu như vậy, Thời Đông Đông vẫn luôn im lặng, cho dù là đêm đầu tiên ở đây, cậu vẫn yên lặng như vậy.

Thời Tự một dạo những tưởng đã thật sự có hiệu quả, nhưng không ngờ, hôm nay lại cho cô một cảm giác trở về điểm xuất phát.

Cô nhẹ nhàng nói với thím Đường một câu cảm ơn, nắm chặt món đồ chơi bị Thời Đông Đông ném vỡ trên tay đi về phòng.

Lúc thím Đường xách hòm thuốc đi gõ cửa thì bị Tưởng Ngụy Thừa ngăn lại. " Đưa cho tôi. "

Thím Đường cảm thấy lúc này Tưởng Ngụy Thừa đi an ủi Thời Tự là tốt nhất, bà nhìn ra được, vừa rồi Thời Tự muốn khóc nhưng mà lại nhịn.

Thời Tự nghe thấy cửa phòng bị gõ hai cái không nặng không nhẹ, tưởng là thím Đường, cũng không quay đầu lại, nói một tiếng " Mời vào ".

Lúc Tưởng Ngụy Thừa đi vào lễ phục của cô cũng không thay, ngồi dưới đất loay hoay với mấy món đồ chơi bị vỡ thành nhiều mảnh trong tay.

Sau lưng hồi lâu không có động tĩnh, Thời Tự quay đầu nhìn, Tưởng Ngụy Thừa mặc bộ vest bưng một hòm thuốc màu trắng không hợp với hình tượng của anh đứng ở cửa.

Mắt Thời Tự ửng đỏ, nhớ ra phải xin lỗi anh: " Xin lỗi nhé, Thời Đông Đông làm nhà anh lộn xộn quá ".

Tưởng Ngụy Thừa mở miệng với cô: " Lại đây. "

Thời Tự ngồi trên ghế nhìn Tưởng Ngụy Thừa lấy bông gòn nhúng cồn ra, luôn cảm thấy chuyện này anh làm rất không phù hợp với hình tượng của anh.

Khi tăm bông chạm vào vết thương, Thời Tự vô thức rụt người lại.

Tưởng Ngụy Thừa nhíu mày, một bàn tay đè lại bả vai không ngừng né về phía sau của cô: " Đừng động. "

Hình như anh xử lý rất nghiêm túc, nhưng Thời Tự cảm thấy việc này thật ra nên giao cho người có kinh nghiệm làm, không biết có phải do Tưởng Ngụy Thừa chưa từng làm chuyện này hay không, lực trên tay anh không ổn định lắm, Thời Tự đau đến nhíu mày, giận mà không dám nói gì.

Chỗ dấu răng sâu đã chảy chút máu, làn da vốn trắng nõn đã xanh tím một mảng lớn.

Tưởng Ngụy Thừa cảm thấy miệng vết thương này nhìn không vừa mắt, nên vội vàng bôi thuốc rồi dán một miếng băng lớn lên.

Thời Tự rất bất ngờ vì Tưởng Ngụy Thừa sẽ làm những chuyện này, nhưng nhờ có anh, lại khiến cho cô trong khoảng thời gian ngắn phân tâm, cũng không có buồn bã như vừa rồi nữa.

Trong khi Tưởng Ngụy Thừa đang thu dọn hòm thuốc, thì Thời Tự tìm keo tới dán đồ chơi của Thời Đông Đông lại.

Thấy cô không đi nghỉ, Tưởng Ngụy Thừa hỏi: " Đang làm gì vậy? "

Thời Tự chăm chú nhìn động tác trên tay, dịu dàng nói: " Đây là mô hình mà Thời Đông Đông thích nhất, em muốn sửa lại. "

Tưởng Ngụy Thừa ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh, mở miệng: " Có ngại nói cho anh biết về em trai của em không? "

Anh chủ động hỏi là điều Thời Tự không ngờ tới, trong khái niệm của cô, Tưởng Ngụy Thừa hẳn là không quan tâm những điều này, nhưng quả thật cần phải nói cho anh biết.