Nhìn dáng vẻ thờ ơ của Thời Tự, Đỗ Vân Anh cũng thấy đau đầu.
Xưa nay bà ta không có nhiều tình cảm với đứa cháu gái này, nhưng có lẽ có do quan hệ huyết thống, cuối cùng bà ta vẫn nói một câu: " Cũng không biết ba cháu nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cháu, sẽ có tâm trạng gì. "
Thời Tự bật cười, không ngờ lúc này bà ta lại có thể nhắc tới ba mình.
Thời Tự lạnh nhạt nhìn Đỗ Vân Anh, chất vấn: " Bà nội này, thật khó để bà nhắc tới ba tôi đó, tôi còn tưởng rằng nhiều năm như vậy, trong mắt bà chỉ có bác trai thôi. "
Khuôn mặt được chăm sóc nhiều năm của Đỗ Vân Anh chợt cứng đờ, bà ta thở dài: " ba cháu cũng là con của ta, một tay ta nuôi lớn, nhìn nó trưởng thành và cưới vợ. Ta tuy rằng thiên vị bác trai cháu, nhưng không có nghĩa là không thương ba cháu.
”
Thì ra Đỗ Vân Anh cũng biết mình thiên vị, nếu Thời Tự không tỉnh táo, có lẽ đã cảm động rồi.
Thời Tự không thể ngờ người đầu tiên chơi bài tình thân với mình lại là Đỗ Vân Anh.
Bỗng nhiên cảm thấy trái tim chua xót, cô cong khóe miệng: " Đúng, bà rất thiên vị. Cho nên bà vĩnh viễn cảm thấy tất cả những gì Thời Trọng Minh làm đều là đúng, vậy nếu như ông ta làm sai chuyện gì quá đáng thì sao, bà cũng sẽ tha thứ cho ông ta sao?"
Đỗ Vân Anh nắm chặt quải trượng, quay đầu nhìn Thời Tự chằm chằm: " Cháu nói lời này là có ý gì? "
Thời Tự nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập ý dò xét của bà ta, cười khẩy: " Thời Đông Đông là cháu trai duy nhất của bà, rõ ràng có cơ hội chữa khỏi cho nó, Thời Trọng Minh ác ý bỏ qua, bà cũng dung túng ông ta, không phải sao? ".
Thời Tự cảm giác được Đỗ Vân Anh bên cạnh thở dài một hơi, đôi mắt khôn khéo của bà ta nhắm lại, làm cho cảm giác áp bức giảm đi không ít: " Mặc kệ sau này nó như thế nào, chỉ cần là con cháu Thời gia, ít nhất cả đời không cần lo cơm áo. Là cháu, đã từ bỏ tất cả thay nó. "
" Thời gia cao quá, chị em chúng tôi không với tới. "
Giọng nói của Thời Tự khôi phục lại vẻ nghiêm nghị lạnh lùng khi đối mặt với người Thời gia, mở cửa xe nghênh ngang rời đi.
Đi không mục đích hồi lâu, Thời Tự mới cảm thấy cảm xúc trong lòng mình bình tĩnh rất nhiều.
Bỗng nhiên chưa muốn về nhà ngay, Thời Tự làm phiền Lâm Hợp đến căn hộ đón A Như và Thời Đông Đông, sau đó tự mình đi vào một nhà hàng không có gì nổi bật ở đầu đường.
Cửa tiệm này đã mở hơn ba mươi năm, hiện giờ Thời Tự là khách quen ở đây.
Chủ tiệm hiện tại là cháu gái của người sáng lập ra cửa tiệm. Cô ấy thường xuyên thấy Thời Tự tới ăn một mình nên đã cố tình lần nào cũng tặng thêm cho cô một cốc nước mơ tự ủ.
Thường xuyên qua lại, hai người cũng trở nên thân thiết, mỗi lần Thời Tự tới đây đều nói chuyện phiếm với cô ấy vài câu.
Lúc Thời Tự đến còn chưa tính là giờ cơm, trong quán khách thưa thớt, chưa tính là đông.
Chủ tiệm đang rảnh rỗi, tự mình bưng nước mơ tới. " Lâu lắm rồi không thấy cô tới, cũng may cô tới đúng lúc, mấy ngày nữa tôi sẽ đóng cửa quán. " Chủ tiệm nói.
Thời Tự cảm thấy bất ngờ, vội hỏi: " Sao đột nhiên lại định đóng cửa tiệm, không phải chỗ cô làm ăn rất tốt sao? ".
Chủ tiệm dịu dàng cười, nói: " Ông nội tôi sức khỏe không tốt lắm, ông thường nói muốn về quê, cho nên chúng tôi định cùng ông trở về. Đúng rồi, trong tiệm có rất nhiều thứ cũng không mang đi được, nếu cô muốn lấy, tôi tặng cô. "
Hình như Thời Tự vẫn còn đang nghĩ tin tức cô ấy nói muốn đóng cửa tiệm, ngẩn ra một lát, mới lắc đầu: " Cảm ơn, vậy cô tặng tôi thêm một ly nước mơ đi. "
Chủ tiệm trả lời rồi đi ra khỏi phòng, sau đó đồ ăn lần lượt được bày lên bàn, vẫn bày biện đồ ăn như cũ, nhưng cô lại đột nhiên không có khẩu vị.
Nơi đây cũng sắp biến mất rồi, Thời Tự nhìn chằm chằm làn khói trắng lượn lờ bốc lên từ thức ăn, đáy lòng có chút buồn bã.
Nhà hàng tốt nhất gần tôi
Cửa tiệm này là một trong số ít nơi cô dùng để nhớ về ba mẹ.
Cô nhớ rõ khi còn nhỏ, ba thường xuyên đi công tác, cô tuổi còn nhỏ, thể chất lại yếu, mẹ liền mang theo cô ở lại Thời gia, chịu đựng mẹ chồng gây khó dễ cùng chị dâu lạnh lùng.
Mỗi khi ba đi công tác trở về, trong lòng mẹ liền tràn đầy vui mừng mang theo cô ra ngoài, một nhà ba người ở cửa hàng này ăn một bữa cơm đoàn viên, tiếng cười nói vui vẻ đều có thể không cần e dè bất kỳ ai.
Sau này cô lớn hơn một chút, theo ba mẹ bôn ba khắp nơi, mỗi lần trở về, bữa ăn đầu tiên nhất định sẽ ở chỗ này.
Khi đó cô cảm thấy, nhất định là thức ăn ở nơi này có ma lực, cho nên mới có thể cho cả nhà họ đủ năng lượng, đi đối mặt với sự khắt khe cùng vô tình của Thời gia.
Nhà hàng tốt nhất gần tôi
Sau tai nạn, Thời Tự có vui vẻ hay không, đều thích tới đây ngồi một lúc, chọn món ăn trước kia thường gọi, một mình ăn no nê, sau đó lấy dũng khí, đi đối mặt với tất cả khó khăn.
Nhưng cô bây giờ, cho dù không cần ai bên ngoài giúp đỡ nữa, cũng đã rất dũng cảm rồi.
Thời Tự gắp thức ăn đã nguội lên, từng miếng từng miếng lấp đầy cái bụng đói cồn cào.
Lúc rời đi, nét buồn nơi đáy mắt cô đã sớm vơi, cô cầm nước mơ chủ tiệm tặng, cùng chủ tiệm nói lời từ biệt.
Trong lúc đi dạo tiêu cơm, một chiếc xe chậm rãi đi tới bên cạnh cô. Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nghiêm túc của Tưởng Ngụy Thừa.
Nhà hàng tốt nhất gần tôi
Xe dừng lại dường như đang đợi cô, Thời Tự mở cửa xe ngồi vào, dựa vào cửa xe thất thần.
" Em không vui. " Tưởng Ngụy Thừa bỗng nhiên mở miệng.
Thời Tự không có thói quen kể khổ với người khác, thuận miệng bịa chuyện: " Có thể là có chút lo lắng trước khi kết hôn. "
Tưởng Ngụy Thừa đã sớm biết cô là người giữ kín tâm sự, anh không tin câu nói này của cô, lại có hứng thú tiếp lời của cô: " Theo pháp luật thì bây giờ em đã coi như kết hôn rồi. "
Thời Tự cảm thấy Tưởng Ngụy Thừa cũng rất giỏi chặn họng người khác, cô cười cười, nói: " Bây giờ không phải vẫn đang trong trạng thái hôn nhân bí mật sao? "
Tưởng Ngụy Thừa như có điều suy nghĩ gật đầu, khẳng định nói: " Cho nên công khai ra ngoài có thể giảm bớt lo lắng. " ……
Thời Tự cảm thấy tư duy của mình và Tưởng tổng hoàn toàn khác nhau, liền lập tức ngậm miệng lại.