Trong khu chợ ven biển ồn ào, người bán tôm cá đang rao bán, hò hét. Thời Tự đeo kính râm che đi nửa gương mặt, cô ngồi trước một quán ăn đơn giản, vắt chân uống một ly trà chanh đá.
Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, lúc kim đồng hồ và kim phút chồng lên nhau, một người đàn ông lôi thôi lếch thếch ngồi xuống đối diện cô.
Người đàn ông cười với cô, giơ chiếc điện thoại trong tay lên. Một lát sau, màn hình di động của Thời Tự sáng lên. Trên người đàn ông hơn bốn mươi tuổi này đậm chất dân chợ búa, nếu như trước đó Thời Tự không điều tra qua lai lịch của anh ta, ấn tượng đầu tiên chính là người này không đáng tin cậy.
Nhưng khi gặp mặt trực tiếp, Thời Tự cũng không hề bỏ qua đôi mắt sắc bén kia của anh ta. Dù có cách cư xử thô bạo nhưng anh ta lại quan sát từng hành động của mọi người xung quanh.
" Cô gái, chuyện cô muốn điều tra, chứng cứ để lại cũng không nhiều đâu. " Thám tử thẳng thắn nói.
Thời Tự đặt tiền mặt đã chuẩn bị sẵn lên bàn, đẩy qua: " Nếu như có thể tìm được chứng cứ mấu chốt thì không còn gì tốt hơn, nếu như không tìm được, vậy thì nhờ anh cố gắng hết sức tìm ra chân tướng sự thật cho tôi. "
Thám tử mỉm cười nhét tiền vào trong túi, tháo chiếc mũ trên đầu xuống, gật đầu chào theo phép lịch sự, sau đó đứng dậy rời đi. Giữa dòng người qua lại, anh ta trở lại là một người qua đường bình thường nhất.
Sau khi uống hết cốc nước chanh, đá và axit hoà vào nhau khiến dạ dày cô hơi khó chịu.
Cô đứng dậy định ném vỏ chai rỗng vào thùng rác, bên cạnh có một đứa bé mạnh dạn đi đến trước mặt Thời Tự, lễ phép hỏi cô: " Chị, có thể đưa vỏ chai của chị cho em được không? "
Thời Tự đưa vỏ chai cho cậu bé, bàn tay bẩn thỉu của cậu bé nhận lấy, còn không quên lịch sự cảm ơn. Sau đó giống như một con chim sẻ nhỏ vừa kêu " Mẹ " vừa nhanh chóng chạy tới bên cạnh một người phụ nữ trẻ tuổi, bỏ cái chai vào túi trong tay người phụ nữ.
Quần áo người phụ nữ mặc dù hơi bẩn, nhưng cũng không lôi thôi, cô ấy sờ sờ đầu đứa nhỏ, dịu dàng cười.
Hai mẹ con nắm tay nhau đi càng lúc càng xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa, Thời Tự mới thu hồi ánh mắt, đi tới trước chiếc xe đang dừng ở một bên.
Chiếc xe này là Tưởng Ngụy Thừa cho cô mượn, màu đen hết sức nhã nhặn, không phù hợp với sở thích của Thời Tự.
Nhưng lúc Tưởng Ngụy Thừa dẫn cô đến gara chọn xe, Thời Tự mới kinh ngạc phát hiện, trong gara của Tưởng Ngụy Thừa chỉ có ba chiếc xe, còn đều là màu sắc giống nhau.
Tuy nhiên cảm giác khi lái chiếc xe đắt tiền thật sự không tệ, tính toán thời gian, Thời Tự đúng giờ đến trung tâm tư vấn tâm lý trẻ em.
Thời gian cố định mỗi tuần Thời Tự đều đưa Thời Đông Đông tới nơi này, mặc dù nó không giống những đứa trẻ khác, nhưng Thời Tự vẫn không hy vọng nếu có một ngày nó khỏi hẳn, lại phát hiện mình lạc hậu hơn các bạn cùng lứa rất nhiều.
Lúc Thời Tự đón Thời Đông Đông ra, vừa đi được hai bước cậu liền ôm lấy chân Thời Tự muốn cô bế.
Tuy rằng giờ cô bế Thời Đông Đông hơi quá sức, nhưng cô rất thích Thời Đông Đông có biểu hiện như vậy, bởi vì lúc này nó thoạt nhìn giống như một đứa trẻ bình thường.
Thời Tự bế Thời Đông Đông cùng A Như vừa bước xuống thang máy trung tâm thì bị một người đàn ông mặc vest đen ra chặn đường.
Đây là người của Đỗ Vân Anh.
" Cô chủ, bà chủ ở trên xe chờ người. "
Thời Tự không biết Đỗ Vân Anh đột nhiên tới tìm cô là vì cái gì, nhưng cũng không muốn gặp.
Cô vòng qua người đàn ông, người đàn ông lại chặn cô lại.
Thời Đông Đông rõ ràng có chút khó chịu, nắm chặt ống tay áo của Thời Tự.
Thời Tự mất kiên nhẫn nhìn người đàn ông, nói: " Phiền tránh ra ".
Người đàn ông không nhúc nhích, nhất định phải để Thời Tự đi gặp Đỗ Vân Anh.
Hai bên giằng co, Quý Niên không biết từ nơi nào đi ra. Nhìn thấy anh ta, người đàn ông khách khí một chút.
Quý Niên gần như chắn trước người Thời Tự, hỏi người đàn ông: " Có vấn đề gì không? "
Người đàn ông cười, đáp: " Cậu Quý, chỉ là bà chủ tôi muốn gặp cháu gái mà thôi. "
Thời Tự cười lạnh một phen liền đổi ý.
Cô đưa Thời Đông Đông cho A Như, rồi nói với Quý Niên: " Đàn anh, phiền anh giúp em đưa bọn họ về. "
Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài.
Trong chiếc Limousine của Thời gia, Đỗ Vân Anh ngồi thẳng lưng, rất có khí thế.
Cô mở cửa xe ngồi vào, tài xế chậm rãi khởi động xe, đi vòng quanh.
Đỗ Vân Anh không nói lời nào, bên trong xe yên tĩnh rất lâu, cuối cùng vẫn là Đỗ Vân Anh không kiềm chế được trước, mở miệng nói: " Tưởng Ngụy Thừa sắp kết hôn.
"
Vẻ mặt Thời Tự không chút thay đổi: " Nghe nói qua. "
Giọng điệu bình tĩnh của cô khiến Đỗ Vân Anh có chút bất mãn, sau đó bà ta lại nói: " Những tin đồn bên ngoài, chính là muốn chê cười Thời gia ta. Cháu đã có chủ ý lớn như vậy, cũng đừng nên bị truyền ra những chuyện tổn hại danh dự Thời gia ta. "
Thì ra là chỉ trích, Thời Tự cười khinh miệt, nhìn Đỗ Vân Anh dù đã lớn tuổi cũng không khiến người ta cảm giác được khuôn mặt phúc hậu, mỉm cười: " Thời gia bị người ta chê cười ra sao, hiện giờ có quan hệ gì với tôi đâu? Ngược lại bác trai hẳn là đang vô cùng sốt ruột, nghe nói Thời Nguyệt trước đó không lâu chọc Quý Hứa không vui, hai người họ đang giận nhau. "
Mặt Đỗ Vân Anh biến sắc, Thời Tự rất biết chọn điểm yếu của họ để nói chuyện, luôn đánh trúng chỗ hiểm.
Nhắc đến chuyện này, Triệu Điềm Điềm đã nói với cô chuyện này khi họ đang buôn chuyện. Bây giờ đối với Thời gia, mối quan hệ giữa Thời Nguyệt và Hứa Quý là điều đáng lo ngại nhất.
" Chuyện của Thời Nguyệt không cần cháu quan tâm, Thời gia và Quý gia môn đăng hộ đối, hôn nhân của chúng nó không phải là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia tộc. "
Khóe môi Thời Tự nhếch lên mấy phần giễu cợt, đáp: " Đúng, với tình hình hiện tại của Thời gia, nếu không sớm bám chặt lấy Quý gia, e là không tới mấy năm nữa sẽ xuống dốc. "
Đỗ Vân Anh bị Thời Tự chọc tức, trực tiếp chỉ tay vào cô: " Sao cháu có thể nói ra những lời này, Thời Tự, quả nhiên cháu vô ơn. Thôi, ta đến chỉ để thông báo với cháu một tiếng, ngày mai nhà họ Thời sẽ chính thức tuyên bố, nếu cháu muốn đoạn tuyệt với Thời gia, vậy ta sẽ làm theo mong muốn của cháu, sau này cháu tự giải quyết cho tốt. "
" Ồ ? Là thấy Tưởng Ngụy Thừa sắp kết hôn, cho nên liền bị vứt bỏ tôi? Được, tôi không có ý kiến. "