Sau khi dùng nụ cười hứng thú đuổi người bắt chuyện thứ ba đi, Thời Tự quyết định đứng dậy đi dạo một chút. Vừa vòng qua hành lang, cô đã nghe thấy tiếng xì xào bàn tán về mình.
" Nghe nói năm 18 tuổi, sau khi cha mẹ cô ta mất mới được đón về nhà, còn ôm theo một đứa bé. Sau đó Thời gia nói đó là đứa cháu thứ tư, nhưng mà, ai biết có phải là con của cô ta hay không.
"
Tiếp lời chính là tiếng cười không có hảo ý.
Thời Tự không chần chừ, vô cùng phách lối đi tới trước mặt mọi người. Cô nhìn chằm chằm vào cô gái hấp hơn mình nửa cái đầu, giống như là đánh giá kỹ lưỡng, sau đó lắc đầu một cái: " Miệng xinh đẹp như vậy, lại không biết nói lời dễ nghe. Cô đây chắc hẳn đã tự mình trải qua, mới có thể bịa ra được chuyện như vậy.
"
Thời Tự nói xong, để lại cho người nọ một nụ cười khó mà nắm bắt, sau đó dứt khoát rời đi. Cô nghĩ, có lẽ cuối cùng mình cũng không nhịn được nữa, cho nên từ lúc bị bộ lễ phục này trói buộc, vẫn cảm thấy ghê tởm đến tận bây giờ. Xem ra mình nên tìm thời điểm ngả bài, phân rõ giới hạn với Thời gia.
Không khí ở tầng 1 đục ngầu, không có hứng thú muốn tiếp tục ở lại, lúc đi vào cô để ý thấy tầng hai có một sân thượng không nhỏ, đi lên hít thở không khí hình như cũng là một lựa chọn không tồi.
Lúc Thời Tự đi qua hành lang, trong lúc vô tình nghe được bên trong cánh cửa truyền ra tiếng nói chuyện: "Trong lĩnh vực chăm sóc y tế thông minh, muốn chiếm lĩnh thị trường, phần thắng là ở tốc độ. Quý gia là dựa vào chữa bệnh mà làm giàu, Thời gia ở ngành chế tạo độc nhất vô nhị, nói về tính chuyên nghiệp, hạn chế của chúng ta… "
Tiếng giày cao gót va chạm sàn nhà vô cùng rõ ràng, âm thanh trong phòng im bặt, có người mở cửa đi ra, Thời Tự liếc mắt một cái nhận ra, là con trai của chủ nhân bữa tiệc vừa về nước. Cô cướp lời anh nói trước: " Xin lỗi, xin hỏi sân thượng lầu hai có mở cửa cho người ngoài vào không ạ?"
Người nọ còn không biết Thời Tự là ai, cười giải thích: " Sân thượng phải đi qua hành lang phía trước, cô đi nhầm rồi.
"
Thời Tự mỉm cười, gật đầu coi như chào hỏi rồi quay người bỏ đi. Ở trong phòng, Tưởng Ngụy Thừa đi ra, liếc mắt liền nhìn thấy người phía trước nghiêng vai chạy, trên vai lộ ra dấu răng. Nơi Thời Tự đi qua có một vật lấp lánh rơi xuống, anh chàng bên cạnh Tưởng Ngụy Thừa cúi người nhặt lên, là một chiếc khuyên tai kim cương lấp lánh.
Anh ta đưa cho Tưởng Ngụy Thừa, cười hỏi : " Có giống tín vật đính ước mà cô bé lọ lem để quên trong vũ hội không? "
Tưởng Ngụy Thừa đón lấy, vuốt ve trên đầu ngón tay, đôi mắt bí hiểm không biết đang suy nghĩ cái gì, một lát sau, anh hiếm khi nói tiếp: " Cô ấy, cũng không phải là cô bé lọ lem gì đó.
"
Bữa tiệc kết thúc, Thời Tự đỡ Triệu Điềm Điềm say ngà ngà, suy nghĩ có nên bỏ lại người này hay không?
Triệu Điềm Điềm vỗ lưng Thời Tự, kể công: " Cậu phải đến sân bay đón tớ mười lần, mới có thể trả hết ân tình tớ vì giúp cậu thám thính mới uống nhiều rượu như vậy.
"
Thời Tự nhíu mày, yên lặng lắng nghe.
Trong xe Triệu gia, Triệu Điềm Điềm không chú ý hình tượng ợ một cái, sau đó nói: " Đoán xem tớ nghe được gì nào, người bác trai mà bị cậu nói chỉ rụng tóc chứ không có đầu óc ấy, lúc này lại rất có đầu óc. Cậu một mực nghiên cứu phương pháp điều trị bệnh bằng trí tuệ nhân tạo, có tin đồn nói, Tưởng gia cùng Quý gia chuẩn bị ra tay. Bác trai cậu cũng muốn xí phần, nhưng đấu không lại Tưởng Ngụy Thừa cùng Quý Hứa, tính dùng chiêu ngư ông đắc lợi.
"
Điểm này, Thời Tự cũng hiểu, trách không được Thời Nguyệt lấy lòng Quý Đình.
Thời Tự hỏi: " Thời Trọng Minh định để cho Thời Nguyệt và Quý Hứa liên hôn? "
Triệu Điềm Điềm cười như xem kịch vui: " Trả lời đúng một nửa, ông ta còn tính để cậu và Tưởng Ngụy Thừa thành một cặp.
"
Chai nước Thời Tự đưa cho Triệu Điềm Điềm không cầm chắc, bắn không ít lên váy Triệu Điềm Điềm.
Nước lạnh như băng làm cho Triệu Điềm Điềm tỉnh táo một chút, cô nàng ngồi thẳng người, tiếp tục nói: " Quý gia nghiên cứu phát triển, Thời gia nghiên cứu, Tưởng gia tiêu thụ, ba nhà các người hợp tác, trên cơ bản có thể chiếm lĩnh tám mươi phần trăm cái ngànnh này.
"
Thời Tự đã nghe rõ, một nhà nghiên cứu và tiêu thụ, một nhà nắm giữ công nghệ, một nhà nắm giữ thị trường, khó có thể thay thế. Nhưng bên nghiên cứu lại không phải là duy nhất. Thời Trọng Minh là sợ hai người trẻ tuổi Tưởng Ngụy Thừa và Quý Hứa không muốn hợp tác, nên mới nghĩ ra chủ ý như vậy.
Thời Tự đưa ra kết luận: " Làm trung gian móc nối. Nhưng Tưởng Ngụy Thừa và Quý Hứa cũng không ngốc, sợ là đã sớm nhìn thấu chiêu trò của Thời Trọng Minh, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn bị dắt mũi đâu. "
Nghe xong phân tích của Thời Tự, Triệu Điềm Điềm thưởng cho cô một cái liếc mắt ' cậu quá ngây thơ' : " Quý Hứa, cậu và tớ đều quen thuộc, người ngoài đều nói hắn ta làm ăn không chê vào đâu được, nhưng nói về chiêu trò, hắn thứ hai, ai dám nói thứ nhất? Hắn không cặn bã sao? "
Thời Tự gật đầu tán đồng: " Cặn bã, cặn bã rõ ràng. "
Nếu nói môn đăng hộ đối, Thời gia cùng Quý gia là tuyệt đối không chê vào đâu được. Nói về tướng mạo, Thời Nguyệt tuy rằng đáng ghét, nhưng hoàn toàn kế thừa vẻ đẹp của mẹ cô ta, tuyệt đối đẹp. Với thẩm mỹ của Quý Hứa, nói không chừng Quý Hứa thật có thể coi trọng Thời Nguyệt ấy chứ.
Trong lòng Thời Tự nghẹn một cục tức, nhưng ngoài mặt vẫn tự tán gẫu: " Xem ra chỉ có tớ mới có thể phá vỡ giấc mộng 'ngư ông đắc lợi' của Thời Trọng Minh thôi. "
Bên kia, Tưởng Ngụy Thừa trở lại khách sạn nhìn về phía căn phòng đối diện đã không còn người ở, bước chân hơi dừng lại. Lúc trước nhận được tin nhắn Thời gia gửi tới, tâm tình của Lâm Hợp cũng rất phức tạp, một màn kịch hay cỡ nào, ngay cả một trợ lý nhỏ từng gặp qua vô số người như anh ta, cũng suýt nữa bị lừa gạt. Đầu tiên là ở cùng một tầng, trong một ngày phát sinh hai lần cùng xuất hiện, điều này ai ngờ được, chủ tịch Thời gia lại tính toán để cho ông chủ nhà mình và đại tiểu thư Thời gia thành đôi.
Câu chuyện này bắt đầu cũng quá độc đáo, quá mới mẻ. Mang theo em trai mắc chứng tự kỉ vào ở trong căn phòng xa lạ, đầu tiên là tới cửa lôi kéo làm quen không thành, sau lại phát sinh tình huống đáng thương như trong dự liệu. Cũng may boss nhà mình tính tình lãnh đạm, ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra. Trong lòng Lâm Hợp giơ ngón cái lên khen Tưởng Ngụy Thừa: Ông chủ, anh rất cứng!
Trong lúc Lâm Hợp còn đang thất thần, Tưởng Ngụy Thừa đã mở miệng: " Thời gia có động tĩnh?"
" Trước đó đã hẹn thời gian với tôi, nói là đại tiểu thư Thời gia hẹn ngài cùng ăn tối, thời gian do ngài quyết định. "
Tưởng Ngụy Thừa mò lấy khuyên tai kim cương trong túi ra, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh, trả lời: " Tối thứ tư tuần sau, ở phía tây thành phố, tôi rảnh 1 tiếng. "