Nhìn Thời Đông Đông bên cạnh đang đắm chìm trong lắp ghép, Triệu Điềm Điềm đau lòng mở miệng: " Anh Đông à, về sau phải đối xử tốt với chị anh một chút, chị ấy mười tám tuổi nuôi anh đến bây giờ, rất khó khăn đấy. "
Đối với Thời Tự mà nói, '18' là một từ ngữ rất nhạy cảm, mỗi lần nhắc tới, bầu không khí luôn có thể trở nên yên lặng trong khoảnh khắc.
Thật ra Thời Tự không thích như vậy lắm, bị một cảm xúc nào đó vây hãm trong một thời gian dài, sẽ khiến con người ta trở nên hẹp hòi.
Cô như không có chuyện gì đứng dậy, đẩy bộ lễ phục mới được đưa tới ra: " Giúp tớ xem chút, buổi tối mặc gì?"
Triệu Điềm Điềm phản ứng kịch liệt: " Người bác keo kiệt kia của cậu sẵn lòng cho cậu một loạt lễ phục cao cấp sao? Địa vị của cậu thăng cấp rồi à? "
Ngón tay Thời Tự hơi dừng trên bộ lễ phục: " Lúc đưa tới, tớ nói bây giờ tớ không muốn chọn, cứ để đó đã, bọn họ để lại quần áo liền đi. "
" Cậu nhận toàn bộ, tớ cũng hơi bất ngờ. "
Thời Tự cười cười từ chối cho ý kiến: " Đúng là họ gây khó dễ cho tớ, giai đoạn này tớ rất hữu dụng với bọn họ cũng là thật, không dùng cây nhà lá vườn thì quá uổng phí.
”
Tớ đoán sau đó cậu sẽ lại bị người bác keo kiệt đó gọi điện công kích. "
Thời Tự lắc lắc ngón tay: " Tiếp tục bất ngờ đi, ông ta không gọi. "
Triệu Điềm Điềm xốc lại tinh thần, thay cô phân tích: " Dựa theo đức hạnh trong nhà cậu, xem ra, lại ỉm chiêu gì đó đợi cậu. "
Điểm này Thời Tự rất tán thành, liếm môi, tổng kết: "Không ổn rồi". Dáng vẻ thận trọng chỉ lóe lên một cái, sau đó lại nói: " Chuyện này không quan trọng, tớ cảm thấy bây giờ chúng ta nên đặt lịch một buổi làm đẹp, ba tiếng sau tớ hẹn style sịn nhất tới.
"
Triệu Điềm Điềm vỗ đùi đứng lên: " Đi, biến hình! "
Người làm của Triệu gia A Như đón Thời Đông Đông đi, nếu nói trên thế giới này ngoài Thời Tự người có thể tới gần Đông Đông ra, vậy cũng chỉ có A Như thôi. A Như vốn là người giúp việc do mẹ Thời Tự thuê, sống cùng gia đình Thời Tự đã nhiều năm. Hơn 3 tháng đầu lúc Thời Đông Đông mới sinh, cũng là A Như chăm sóc cô.
Sau vụ tai nạn đó, Thời Tự mang theo A Như và Đông Đông trở lại Thời gia, Thời gia không muốn mướn A Như, Triệu Điềm Điềm giúp Thời Tự, mời A Như qua.
Hai người tút tát xong, ngoài đường đã dần lên đèn. Đôi mắt người trong gương giống như biết nói, chuyển động đầy quyến rũ, gương mặt trang điểm tỉ mỉ giống như là một bức tranh không tỳ vết được hoạ sĩ tạo ra, váy dạ hội lệch vai màu xám khói không phô trương, đùi phải xẻ tà, khi bước đi hiện đôi chân dài lấp ló.
Thời Tự thường xuyên ăn mặc như vậy, vốn dĩ đã quen rồi, nhưng hôm nay nhìn mình trong gương, cô cứ cảm thấy rất chướng mắt.
Chọn đi chọn lại, cô tìm được một chiếc mũ dạ lưới cùng màu cài lên đỉnh đầu, lưới ren rủ xuống che đi đôi mắt sáng, cũng che đi hơn phân nửa khuôn mặt. Lúc này cô mới cảm thấy mình thuận mắt hơn một chút. Xe của Thời Gia đã đợi sẵn dưới khách sạn. Khi Thời Tự đi xuống nhìn thấy biển số xe, cô mỉm cười. Kiểu làm màu như này, Thời gia vẫn luôn rất chu đáo.
Triệu Điềm Điềm ngồi xe Thời Tự cùng nhau đi dự tiệc. Theo sắp xếp , chiếc xe họ ngồi cuối cùng sẽ hội họp với một chiếc xe khác của Thời Gia trước đường chính của Lanwan Hotel.
Thời Tự thực sự không muốn gặp Thời Nguyệt, cũng không phải bởi vì Thời Nguyệt luôn khiến cô khó chịu. Chính xác mà nói, Thời Tự tràn đầy hận thù với Thời Nguyệt. Có vẻ nhà bác cả không được thừa hưởng gen trội của Thời gia, Thời Nguyệt trưởng thành bốn năm, Thời Tự cũng đã dẫn dắt cô ta bốn năm. Trong bốn năm này, Thời Tự bị ép mang theo Thời Nguyệt tham dự vô số bữa tiệc, nhưng ngoại trừ lần đầu gây tiếng vang, Thời Nguyệt đã không còn có thể thu hút sự chú ý của mọi người nữa. Mặc dù Thời Tự cảm thấy, Thời gia dù sao cũng là một gia tộc kinh doanh lớn, nhưng thật xấu hổ khi phải dựa vào thế hệ của mình thường xuyên có mặt trong các hoạt động xã giao để thu hút sự chú ý nhằm duy trì vinh quang bề ngoài.
Xe của Thời Nguyệt dừng ở phía trước xe Thời Tự, Thời Tự xuống xe cùng Triệu Điềm Điềm đi về phía trước, lúc đi ngang qua xe của Thời Nguyệt, cô hơi dừng lại.
Thời Nguyệt hạ cửa kính xe xuống, hết sức kênh kiệu: " Tôi sẽ không đi vào cùng chị đâu. "
Thời Tự cười đáp: " Không có so sánh không có đau thương, hiểu chứ. "
Thời Nguyệt tức giận muốn mắng người, nhưng Thời Tự đã đi xa từ lúc nào rồi.
Thời Tự tự xưng là một kẻ bắt nạt kẻ yếu, không có bản lĩnh đối kháng chính diện với trưởng bối Thời gia, nhưng bắt chẹt đứa ngốc Thời Nguyệt này vẫn dễ như trở bàn tay, dù sao thoạt nhìn Thời Nguyệt cũng không quá thông minh.
Nhưng mà Thời Nguyệt không quá thông minh, hôm nay lại làm một chuyện khiến Thời Tự có cái nhìn mới, cô ta bước vào sảnh nắm lấy tay Quý Đình - cháu gái của Quý gia. Quý Đình là cháu gái duy nhất của Quý gia, từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa từng rời khỏi biệt phủ, cũng là một cô gái rất thông minh. Thời Nguyệt và Quý Đình cùng nhau xuất hiện, quả thực nhiều người trông thấy.
Suy nghĩ chút, Thời Tự cảm thấy hôm nay mình không cần phát huy nữa, “phông nền” có tôn lên thế nào, cũng không tôn lên được vẻ đẹp của một “phông nền” khác.
Cô vui vẻ nhàn nhã, Triệu Điềm Điềm tranh thủ cơ hội đi bắt chuyện kết giao, Thời Tự chọn ly nước ép cam healthy, rất phù hợp với chỗ ngồ khuất ít người chú ý, quan sát mọi chuyện.
Lúc Thời Tự xuất hiện, rất nhiều người lặng lẽ quan sát cô. Mọi người khá tò mò về cô. Bữa tiệc lớn nào cô cũng xuất hiện, nhưng có rất ít người có thể bắt chuyện được với cô.
Lúc đầu mọi người đều cho rằng cô là người thất học, không có nghề nghiệp, bởi vì những tin trên mạng đều thấy cô chỉ toàn đi du lịch. Không có tin tức gì về tài năng hay sự nghiệp của cô, cô giống như một đoá hoa phú quý được Thời gia chăm sóc nuông chiều, cô chỉ cần biết hưởng thụ là được. Nhưng từ sau khi cô xuất hiện trong những bữa tiệc như này, mọi người lại cảm thấy, đóa hoa phú quý này cũng không mềm mại như bọn họ nghĩ. Cô xinh đẹp nhưng cũng đầy gai góc. Mê hoặc, xinh đẹp và bí ẩn, thật khó để không thu hút sự chú ý.