Nụ Hôn Nồng Cháy

Nụ Hôn Nồng Cháy

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Trì Mộ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 3,052
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Teen
Truyện Sủng
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Rất nhiều người trong lòng cả kinh văng tục. Đây là tình huống gì đây, vốn tưởng rằng rời khỏi Thời gia Thời Tự liền phai mờ trong mắt mọi người. Cô cả Thời gia sau nhiều ngày bị mọi người hắt hủi liền cùng Tưởng Ngụy Thừa thành một đôi?

Người khác cố gắng cũng chưa có được, vậy mà cô lại một bước lên trời?

Có kẻ không thức thời giờ phút này tiến đến trước mặt Thời Trọng Minh, nịnh hót: " Thời tổng, chúc mừng ông nhé, nhân duyên của con cháu nhà ông thật làm cho người ta hâm mộ. "

Trong lòng Thời Trọng Minh hận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này mới ý thức được mình bị Thời Tự chơi xỏ. Nhưng trên mặt ông ta còn phải giả bộ vui vẻ, cười nói cảm ơn với người khác.

" Tưởng tổng và Tiểu Quý tổng đều là những người trẻ tài giỏi hiếm có, sau này ba nhà gắn bó không rời, cơ nghiệp của Thời gia coi như được bảo vệ, Thời gia có hai đứa con gái đáng giá đó chứ. " Cách Thời Trọng Minh không xa có người bàn tán.

Thời Trọng Minh nháy mắt liền trở lại bình thường, sự tình phát triển đến bước này không phải là đúng với tính toán ban đầu của ông ta sao? Chẳng trách Thời Tự lại có cam đảm đoạn tuyệt quan hệ với họ như vậy, thì ra chỗ dựa vững chắc sau lưng là ở đây.

Thời Tự còn có giá trị có thể lợi dụng, trong lòng Thời Trọng Minh nghĩ như thế.

Thời Tự đi theo bên cạnh Tưởng Ngụy Thừa cảm ơn khách khứa, đương nhiên thu hết biểu cảm của phần lớn mọi người vào trong mắt, kinh ngạc rất nhiều, chúc phúc cũng không ít, đương nhiên còn có rất nhiều người không cười nổi.

Nghe được người bên cạnh nhẹ nhàng cười ra tiếng, Tưởng Ngụy Thừa nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: " Vui như vậy? "

Đôi mắt sáng long lanh của Thời Tự nhìn thẳng vào anh, đáy mắt lóe lên tia ranh mãnh: " Không phải là vui, mà là rất đã. Cáo mượn oai hùm, em cảm nhận được rồi. "

Sau khi hai người thì thầm xong, Quý Niên liền bưng ly đi tới.

“Đàn em, chúc mừng nhé.

Anh ta thoạt nhìn có chút miễn cưỡng cười vui, nhưng ngữ khí lại rất chân thành.

Thời Tự khẽ chạm ly với anh ta, nói cảm ơn.

Lưng trần đột nhiên bị một bàn tay đặt lên, cô khẽ run người, sau đó mới phát hiện thì ra là Tưởng Ngụy Thừa rất tự nhiên ôm lấy eo cô, bàn tay vừa vặn che đi thiết kế lễ phục của cô.

Cũng không cần nhập vai như thế chứ, Thời Tự oán thầm.

Khi tay chạm vào da thịt nhẵn nhụi, Tưởng Ngụy Thừa mới phát giác động tác của mình quá mức thân mật. Suy nghĩ một chút, cuối cùng anh vẫn không dời tay đi. Anh vẫn cảm nhận được những ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Thời Tự, anh không quá thích những ánh mắt trần trụi đó.

Lâm Hợp ở cách đó không xa thu hết toàn bộ hành động khác thường của ông chủ nhà mình vào mắt, trong lòng chậc chậc kinh ngạc.

Các trợ lý từ văn phòng tổng giám đốc đến tham dự tiệc cũng rất ngạc nhiên. Trong đó có một người thật sự rất tò mò hỏi Lâm Hợp: " Tổng trợ lý, đôi khuyên tai kim cương bà chủ đeo, chính là đôi anh đặc biệt đi nước ngoài một chuyến lấy về đúng không? "

Lâm Hợp gật gật đầu. Lúc nhận được sự sắp xếp của Tưởng Ngụy Thừa anh ta còn buồn bực, nào ngờ ông chủ lại làm vậy để chọc bà chủ cười.

Sau bữa tiệc, khách khứa có vui vẻ hay không thì không biết, nhưng chủ nhà thì rất vui.

Sau khi chỉ còn lại mấy người trong nhà, Thời Tự xé rách lớp mặt nạ mà cả đêm mình đeo, giơ một chai rượu ít cồn cụng ly cùng với Triệu Điềm Điềm ở sân sau.

" Trước kia tớ còn không cảm nhận được, hiện tại mới phát hiện, vả mặt người khác thật sự rất đã! " Thời Tự cười tươi như hoa, tràn đầy nụ cười đắc ý.

Triệu Điềm Điềm rất hiểu vì sao cô vui mừng, nói: " Tớ đặc biệt quan sát vẻ mặt bác cả và em họ của cậu, một người giống như táo bón, một người tức giận đến nghiến răng.

"

Với cách miên tả chân thực như vậy, Thời Tự cười đẩy cô ấy, giọng điệu đùa giỡn: "Triệu tổng ghê tởm quá, cậu như vậy làm sao lấy được chồng đây? ".

Bởi vì Thời Tự vui vẻ, tâm tình Triệu Điềm Điềm cũng tốt, sến sẩm ôm lấy cô, nói: "Không ai thèm lấy thì bám vào cậu, dù sao chồng cậu có tiền, cậu trộm tiền của chồng cậu nuôi tớ. "

Đỗ Thầm đang ở trong thư phòng của Tưởng Ngụy Thừa " vô tình" nghe hai chị em nói chuyện, Tưởng Ngụy Thừa ghét bỏ liếc anh ta một cái, giọng điệu lạnh lùng: "Cậu cũng rất ghê tởm. "

Đỗ Thầm không để ý, chỉ chỉ dưới lầu, cười nói: " Vợ cậu và người chị em này của cô ấy rất thú vị. Lúc trước tôi còn tưởng vợ cậu tính tình lạnh lùng như lời đồn, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không ngờ tính cách lại hoạt bát như vậy. Vậy tôi lại càng tò mò, tính tình hai người các cậu trái ngược nhau, sao lại kết nhau thế? ".

Bị chất vấn tính cách không hợp, Tưởng Ngụy Thừa liếc anh ta một cái: " Cậu rảnh lắm à? "

Đã hơn 10h tối, trang viên mới khôi phục sự yên tĩnh, Thời Tự tháo đôi khuyên tai kim cương xuống, đi tới trước thư phòng của Tưởng Ngụy Thừa.

Cửa không đóng, cửa mở ra cũng đủ để cô nhìn rõ cảnh tượng bên trong.

Tưởng Ngụy Thừa dựa vào cửa sổ, khóe môi nhếch lên nụ cười dịu dàng chưa từng thấy, dường như đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Thời Tự không phải cố ý nghe lén, nhưng quả thực rất tò mò đầu dây bên kia rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể làm cho sắc mặt Tưởng Ngụy Thừa từ trước đến nay nhàn nhạt thoạt nhìn ôn hòa như vậy.

Trong lúc do dự, cô đã bị Tưởng Ngụy Thừa phát hiện.

" Đến lúc có cơ hội sẽ gặp cô ấy thôi. " Anh nói xong câu này với đầu dây bên kia liền cúp điện thoại, Tưởng Ngụy Thừa lại trở về vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày.

Thời Tự cong cong khóe môi, giơ chiếc hộp trên tay ra hiệu: " Em trả lại hoa tai cho anh. "

Tưởng Ngụy Thừa đi tới trước bàn ngồi xuống, trong lúc đó anh nhìn thoáng qua Thời Tự.

Cô còn chưa kịp thay quần áo, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, hơn nửa chiếu lên làn váy của cô. Anh cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng so với vừa rồi cô chỉ tháo ra một đôi khuyên tai, nhưng dưới ánh trăng lại tăng thêm vài phần thanh thuần.

" Vậy… em để ở đây nhé? " Thời Tự chỉ vào bàn làm việc của anh.

Tưởng Ngụy Thừa thu hồi ánh mắt đặt trên người cô, lạnh lùng nói: " Em giữ đi. "

Cảm giác đột ngột bị từ chối từ, Thời Tự hơi ngẩn người, cầm chiếc hộp đi ra khỏi thư phòng.