Nụ Hôn Nồng Cháy

Nụ Hôn Nồng Cháy

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Trì Mộ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 3,034
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Teen
Truyện Sủng
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
  
  

Đối với Thời Tự, tuần trăng mật vốn không quan trọng, nhìn thấy họ thích thì càng tùy ý, cô ra ban công ngồi xuống, ôm laptop xem số liệu cabin chữa bệnh thông minh đời thứ hai mà trợ lý nghiên cứu khoa học gửi cho cô. Xem xong những số liệu dài dòng, Thời Tự đã có một khái niệm đại khái về tiến triển của thử nghiệm hiện tại của bọn họ.

Ngồi trước máy tính hồi lâu, bả vai Thời Tự đau mỏi, cô đứng lên duỗi cánh tay một chút, quay đầu lại liền nhìn thấy Tưởng Ngụy Thừa mặc áo dệt kim màu đen ngồi ở trong sân nhỏ dưới lầu đọc sách.

Tuy rằng vẫn là màu đen như trước, nhưng áo dệt kim so với âu phục thoải mái hơn rất nhiều, anh thỉnh thoảng nâng gọng kính viền vàng lên, thỉnh thoảng bưng tách trà trên bàn uống một ngụm.

Không biết có phải ảo giác hay không, Thời Tự cảm thấy sự lạnh lùng sắc bén trên người anh giờ phút này bị che giấu hơn phân nửa, lại khiến cô cảm thấy có mấy phần nho nhã.

Thời Đông Đông không biết từ nơi nào chạy ra, dường như cũng không sợ Tưởng Ngụy Thừa, chạy thẳng tới gần anh, chỉ là cũng không nhìn anh, đặt mông ngồi trên cỏ tàn phá hoa cỏ.

Thời Tự người đang đứng ngoài cuộc, bị nước miếng của mình làm sặc, vội vàng chạy xuống lầu ngăn cản Thời Đông Đông quấy rầy anh.

Lúc Thời Đông Đông chạy tới, Tưởng Ngụy Thừa đã buông quyển sách trong tay xuống, anh không nói lời nào, khoanh tay tùy tiện ngồi dựa vào ghế, ánh mắt từ đầu đến cuối đều quan sát hành vi cử chỉ của Thời Đông Đông.

Trẻ tự kỷ có rất nhiều hành động không có nguyên do, hành động của chúng cũng không khác gì hành động của người bình thường, thậm chí trong sách Tưởng Ngụy Thừa vừa đọc còn ghi lại một cô bé mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhất định phải đem bút 24 màu sắp xếp theo quy luật màu sắc.

Thời Đông Đông vùi đầu nhổ hoa, bàn tay đầy bùn lau lên mặt, khuôn mặt non nớt biến thành mặt mèo.

Tưởng Ngụy Thừa không tiếp xúc với trẻ con nhiều, thấy một màn như vậy không nhịn được cười, anh rút tờ giấy, cúi người xuống muốn giúp nó lau mặt, không ngờ cuống hoa dưới tay Thời Đông Đông rất khó nhổ, lúc nhổ lên mang theo một đống bùn trực tiếp bắn lên kính mắt của Tưởng Ngụy Thừa.

Mới vừa đi tới cửa thì Thời Tự liền dừng chân, chuyển bước quay đầu lại.

Không ngờ Thời Đông Đông vẫn có tài làm một đứa trẻ nghịch ngợm, Thời Tự cảm thấy thân là người giám hộ lúc này đi ra ngoài không ổn, vội vàng đi tìm cứu viện A Như.

Tưởng Ngụy Thừa đã sớm nhìn thấy Thời Tự, đương nhiên cũng không bỏ lỡ bóng lưng cô chuồn đi.

Tưởng Ngụy Thừa im lặng lắc đầu, kéo Thời Đông Đông từ trên mặt đất đứng lên, dẫn nó đi rửa tay.

Nếu Thời Tự ở đây cô sẽ kinh ngạc đến rớt cằm, vậy mà Thời Đông Đông lại không kháng cự Tưởng Ngụy Thừa, mặc cho Tưởng Ngụy Thừa giúp cậu lau mặt rửa tay, còn nghịch nước hất lên mặt Tưởng Ngụy Thừa.

Không biết chuyện gì xảy ra, sau đó khi nhìn thấy Tưởng Ngụy Thừa cô cũng có chút chột dạ, từ lúc tìm hiểu lai lịch của anh cô đã nhớ rõ, Tưởng Ngụy Thừa hình như có chứng sạch sẽ, ở Tưởng gia lâu như vậy từ hành vi cử chỉ của anh cũng cảm giác được, anh rất ghét những thứ bẩn bụi.

Bên này Thời Tự vẫn đang trốn tránh Tưởng Ngụy Thừa, bên kia Thời Đông Đông dường như bị kích hoạt thuộc tính gây họa gì đó, lại gây chuyện.

Khi Thời Tự tới nơi, Đông Đông đang lớn tiếng gào, thì ra là nhìn thấy có người đặt một chiếc kính viễn vọng thiên văn trên sườn núi nhỏ để buổi tối ngắm sao.

Sườn núi nhỏ cách tòa nhà Thời Tự bọn họ ở rất gần, Thời Đông Đông hẳn là thừa dịp A Như không chú ý chạy tới.

Lắp kính viễn vọng thiên văn là một đôi tình nhân trẻ tuổi, quanh thân hàng hiệu còn đeo vài món đồ trang sức đắt tiền, trông rất giàu sang.

Bọn họ dường như rất ghét trẻ con, lúc nhìn thấy Thời Đông Đông thì cả khuôn mặt đều là chán ghét, Thời Đông Đông hầu như sẽ không đối diện với người khác, toàn bộ lực chú ý của nó đều đặt trên kính viễn vọng thiên văn kia, chạy tới định giơ tay lên, thì bị nam thanh niên trẻ tuổi đẩy tay ra.

" Thằng oắt con, tránh ra. " Giọng điệu của cậu thanh niên rất hung hăng.

Thời Đông Đông căn bản nghe không hiểu, mục tiêu lúc này rất rõ ràng, chính là muốn dùng ống nhòm thiên văn.

Mắt thấy nó lại muốn đi tới, cậu thanh niên cũng nổi nóng, trực tiếp đưa tay đẩy Thời Đông Đông ra phía sau.

Thời Đông Đông không được thỏa mãn, lớn tiếng kêu lên, mới kinh động đến Thời Tự.

Tuy rằng Thời Đông Đông không hiểu chuyện gì, nhưng chuyện này đúng là nó có lỗi. Thời Tự tốt tính bày tỏ sự áy náy, ai ngờ đôi tình nhân này căn bản không hề thông cảm, bọn họ cũng nhìn ra Thời Đông Đông không bình thường, cao giọng nói: " Con nhà cô có phải có bệnh hay không, có bệnh thì đừng cho ra ngoài, kỳ nghỉ vui vẻ lại gặp phải thằng thần kinh, thật xui xẻo. "

Lúc này Thời Tự liền thay đổi sắc mặt, nhất là khi nhìn thấy trên mu bàn tay của Thời Đông Đông còn có vết ngón tay màu đỏ. Giọng cô lạnh lùng, nhìn về phía hai người: " Xin lỗi. "

Vừa nghe, trong nháy mắt nam thanh niên liền cười nhạo một tiếng, rất khinh miệt nhìn Thời Tự một cái: " Thím à, thím nhầm rồi, là thằng thần kinh nhà thím phải xin lỗi tôi mới đúng, nhưng mà chỉ sợ nó cũng không hiểu cái gì là xin lỗi. Tôi khuyên thím có loại trẻ con như này nên trông kỹ trong nhà, kính viễn vọng thiên văn này của tôi rất đắt, nó có thể đụng vào sao! "

Thời Tự không tức giận vì bị xúc phạm, cô tức giận vì họ nói Thời Đông Đông như vậy.

Thời Tự cười khẩy, đang định phản bác thì Thời Đông Đông nhân lúc người lớn không chú ý, đá một cái vào chân kính thiên văn.

Kính thiên văn mất thăng bằng lăn xuống theo độ dốc, cuối cùng va phải đá, nghe thấy tiếng kính vỡ.

Đôi tình nhân lúc này liền nổi giận, nam thanh niên giơ tay lên muốn quăng Thời Đông Đông đi, hung tợn nói: " Hôm nay ông đây phải dạy cho mày, cái thằng thần kinh này, cái gì là xã hội tàn nhẫn! "

Một bàn tay mạnh mẽ chế trụ cánh tay nam thanh niên, Tưởng Ngụy Thừa lạnh lùng liếc mắt nhìn nam thanh niên một cái, khiến hắn chần chừ, người trước ánh mắt quá đáng sợ.

Nam thanh niên ngại Tưởng Ngụy Thừa ở đây, không dám ra tay, nhưng vẫn cao ngạo, ngữ khí không tha thứ: " À, một nhà ba người. Đền tiền đi, không có 180 vạn thì đừng nghĩ tôi cho qua chuyện này. "

( 180 vạn là hơn 6 tỉ tiền Việt )

Tưởng Ngụy Thừa lấy chi phiếu trong ví da ra, nhẹ nhàng ném xuống đất, nhìn đôi tình nhân, giọng nói nghiêm túc lạnh lùng: " Xin lỗi vợ tôi. "

THÔNG BÁO CỦA DỊCH GIẢ: Các bạn độc giả của Nhất Cửu Lâm Vũ thân mến! Cảm ơn bạn đã đọc bộ truyện "Nụ Hôn Nồng Cháy" này. Bắt đầu từ chương 50 trở đi, dịch giả xin phép thu linh thạch nhé ạ. Để đọc được full bộ sẽ mất 25.

000vnđ ạ. Các bạn muốn nạp linh thạch để tiếp tục đọc truyện thì có thể nhắn zalo 0382282783 của ad Dtruyen để nhờ họ nạp linh thạch bằng hình thức ck nhé ạ. Xin cảm ơn các bạn ạ.