Nụ Hôn Nồng Cháy

Nụ Hôn Nồng Cháy

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Trì Mộ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 3,051
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Teen
Truyện Sủng
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Thời Tự nhận ra rằng, ban nãy Tưởng Nguỵ Thừa vòng vo như vậy, hình như là để cô xây dựng lòng tin sao?

Đang nghĩ như vậy, một ly sữa nóng hổi được một bàn tay thon dài đưa tới trước mặt cô.

Thời Tự ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, Tưởng Ngụy Thừa nhàn nhạt nói một tiếng: " Anh không hy vọng nửa đêm vì em đau dạ dày mà bị gián đoạn giấc ngủ. "

Thời Tự nhìn ly kem đã bị mình ăn hơn phân nửa, buông thìa xuống, bắt đầu nhấp một ngụm sữa nóng.

Đã sớm được chứng kiến dáng vẻ khí thế của cô, nhưng lúc này Tưởng Ngụy Thừa lại cảm thấy cô thoạt nhìn có chút ngoan ngoãn.

Tưởng Ngụy Thừa vội vàng ăn vài miếng thức ăn có mùi vị không được tốt cho lắm lấp đầy bụng rồi lau miệng. Anh thu chân lại đứng lên, nói với cô: " Đi thôi. "

Trời đã muộn, rời khỏi căn phòng ấm áp, Thời Tự xoa xoa cánh tay trong gió.

Tưởng Ngụy Thừa tiện tay đưa áo khoác vest vắt trên khuỷu tay cho cô, cũng không nói gì.

Thời Tự vốn định từ chối, kết quả anh lại như không kiên nhẫn, trực tiếp khoác lên người cô, sau đó sải bước thật dài, cũng mặc kệ Thời Tự có theo kịp bước chân của anh hay không.

Không hiểu sao, Thời Tự lại nhớ tới một chuyện cũ, lẩm bẩm một câu: " Đàn ông các anh đều thích cho người khác mượn áo khoác như vậy sao? ".

Tưởng Ngụy Thừa nghe không rõ, quay đầu lại hỏi cô một câu: " Cái gì cơ? "

Thời Tự xua xua tay: " Không có gì, em chỉ nhớ giữa hè cũng có người đưa em một chiếc áo khoác ".

Bước chân lưu loát của Tưởng Ngụy Thừa dừng lại, biểu cảm trên mặt có chút vi diệu, chẳng qua rất nhanh lại ẩn vào trong màn đêm.

Thời Tự nào biết được, Tưởng Ngụy Thừa ít khi xen vào chuyện của người khác như vậy, nhưng đó lại là lần đầu tiên bị cô từ chối rất triệt để.

Lúc Thời Tự tỉnh dậy trời mới tờ mờ sáng, cô lật mình một chút phát hiện bên cạnh còn có một Tưởng Ngụy Thừa đang nhắm mắt ngủ.

Mượn ánh sáng nhẹ, Thời Tự đánh giá khuôn mặt khi ngủ của anh một chút, chỉ muốn cảm khái một câu người này ngoại trừ có đôi khi hơi độc miệng một chút ra, thì hành vi cử chỉ đều cực kỳ giống robot đã được lập trình sẵn. Ngủ là một việc rất thư giãn nhưng anh thực sự có thể ngủ mà không cần thay đổi tư thế suốt một đêm.

Dưới cằm anh mọc ra một ít râu, Thời Tự khẽ tặc lưỡi một tiếng, nhìn như vậy lại cảm thấy con người này chân thật hơn một chút.

Tưởng Ngụy Thừa hơi động, tựa hồ sắp tỉnh lại, Thời Tự vội vàng lặng lẽ xuống giường, trốn vào phòng tắm bên ngoài rửa mặt.

Gần như là Thời Tự vừa động đậy Tưởng Ngụy Thừa liền tỉnh, anh vốn ngủ không sâu, mấy ngày nay bị ép ngủ cùng Thời Tự thật ra thì anh nghỉ ngơi không tốt chút nào, nghĩ thầm để bảo đảm chất lượng giấc ngủ của mình, sau khi trở về phải tìm lý do gì hợp lý, dưới tình huống không khiến thím Đường và A Như nghi ngờ mà chia phòng ngủ với Thời Tự mới được.

Thời Tự vừa rửa mặt xong đi ra, Thời Đông Đông đã tự mình mở cửa phòng chạy ra.

Áo ngủ Thời Tự mua cho cậu hơi rộng, khoác lên người cậu rộng thùng thình, kết hợp với bộ tóc mềm mại lộn xộn của cậu, trông rất đáng yêu.

Trải qua một đêm bình tĩnh lại thất vọng, Thời Tự cảm thấy Tưởng Ngụy Thừa nói cũng đúng, cô không nên sớm đánh mất lòng tin.

Thời Tự mặc kệ Thời Đông Đông có nghe lọt tai hay không, nắm bàn tay nhỏ bé của nó dắt đến bồn rửa mặt, vừa đánh răng sữa của nó, vừa lảm nhảm: " Trẻ con phải đánh răng mới không bị sâu răng đúng không, há to mồm to chị xem nào, bạn nhỏ Thời Đông Đông của chúng ta có sâu răng hay không. "

Hai ngón tay cô véo má Thời Đông Đông, miệng cậu lập tức chu ra.

Rõ ràng cậu không biết chị mình đang làm gì khác thường. Cậu ngơ ngác nhìn Thời Tự, nhìn đến nỗi Thời Tự cảm thấy cậu thật đáng yêu, bèn khẽ cười.

Tiếng cười xuyên qua không khí truyền tới tai Tưởng Ngụy Thừa vừa đi ra khỏi phòng, xem ra năng lực khôi phục của Thời Tự còn mạnh hơn so với tưởng tượng của anh. Anh ít nhiều có chút thưởng thức Thời Tự như vậy, nghĩ đối tượng hợp đồng của mình coi như không tệ.

Lâm Hợp đúng lúc đến gõ cửa, anh ta không có đi vào, bởi vì ngại Thời Tự ở trong, anh ta chỉ ở cửa thấp giọng báo cáo mấy câu gì đó, Thời Tự không có ý định nghe lén, nhưng tấm gương ở huyền quan lại để cho Thời Tự nhìn thấy vẻ mặt của Tưởng Nguỵ Thừa, anh nhướng mày, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt thành công.

Ăn xong bữa sáng, cô hỏi Tưởng Ngụy Thừa về lịch trình tiếp theo, ý của cô là muốn nói cho Tưởng Ngụy Thừa biết nếu anh có công việc thì cứ đi làm việc của anh là được rồi, cô cũng có dự định của mình.

Từ lúc bắt đầu ở Vấn Đảo A Như vẫn đi theo Thời Tự đến bây giờ, nói tới Thời Tự nhiều năm như vậy chưa từng dẫn bà đi đâu chơi, cũng hiếm khi dẫn Thời Đông Đông đi nghỉ phép, đúng lúc nhân dịp lần này dẫn họ đi du lịch ở nơi cách xa Thời gia này một chuyến.

Có điều Tưởng Ngụy Thừa lại bảo Lâm Hợp đưa cả nhóm họ đến một khu nghỉ dưỡng cao cấp nào đó, Lâm Hợp đưa bốn người họ đến liền rời đi, đoàn đội đi theo Tưởng Ngụy Thừa Thời Tự cũng chưa từng gặp lại một ai.

Ánh mắt nghi hoặc của cô ngay từ đầu đã dán chặt vào Tưởng Ngụy Thừa, sau khi Tưởng Ngụy Thừa nhìn cô vài lần, anh mới phá lệ giải thích với cô: " Bây giờ tuần trăng mật mới coi như thật sự bắt đầu, một tuần sau chúng ta trở về. "

Chỉ vậy thôi sao?

Sau khi đọc xong toàn bộ giới thiệu về công năng của khu nghỉ dưỡng, Thời Tự nghĩ, Tưởng Ngụy Thừa mượn cơ hội tới nghỉ ngơi phải không?

Tuần trăng mật của người khác là tới những danh lam thắng cảnh hoặc biển, tuần trăng mật của cô là tới resort trong rừng để nghỉ dưỡng.

Có điều dường như A Như rất thích nơi này, có lẽ phong cách kiến trúc của khu nghỉ dưỡng chiếm cứ cả ngọn núi này có chút tương tự với kiến trúc của Vấn Đảo, A Như cảm thấy rất thân thuộc.