Tần Phong tò mò, nhìn về hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy một vị nữ tử mặc hắc bào, ngồi bên cửa sổ, thân hình của cô ấy rất đẹp, phong loan như tụ, ba đào như nộ, độ rộng quần áo trên người nàng hiển nhiên là có chút căng, phần mông được bao bọc bởi áo bào hình dáng như đang phóng đại trên ghế, khiến cho người khác huyết mạch phun trào.
Tóc của nữ tử được cột trên đỉnh đầu, da mặt trắng nõn giống như tuyết trắng mùa đông, cánh môi phong nhuận, là một mỹ nhân hoàn hảo, nhất là nốt ruồi mỹ nhân nơi khóe miệng bên phải của nàng, càng làm tăng thêm phần yêu mị quyến rũ, khiến cho người khác tinh thần không thể bình tĩnh.
Mỗi lần nàng ăn cơm đều dùng đầu lưỡi thử trước mùi vị, mà đầu lưỡi hồng thuận kia độ dài quả thực khiến người ta kinh ngạc.
Tần Phong nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu xuống nhìn, tưởng tượng một màn đó, đầu lưỡi khoa trương như vậy, ai có thể chịu đựng được?
Mỹ nhân vô cùng quyến rũ tất nhiên đã thu hút ánh mắt của vô số nam tử xung quanh.
Mà khách ăn xong cơm người nào lúc rời đi đi lướt qua nàng, không biết có phải là do ăn nhiều quá hay không đều sẽ cúi người rời như giống như con tôm.
Mỹ nhân như vậy không thể nhìn quá lâu, nhìn nhiều tối về sẽ không ngủ được...
. Tần Phong nghĩ vậy liền định rời đi ánh mắt, vừa vặn đúng lúc này, mỹ nhân mặc áo bào đen kia vậy mà lại liếc mắt nhìn qua.
Đôi mắt đẹp long lanh kia lưu chuyển, trong suốt màu xanh nhàn nhạt, sau đó bất động nhìn hắn giống như đang nhìn chằm chằm vào con mồi!
Chuyện gì đây? Lẽ nào là do hắn nhìn quá lâu bị phát hiện rồi? Lại nói, ánh mắt của cô ấy có chút dọa người.
.
.
Kỳ lạ, bị nhìn chằm chằm như vậy không hiểu sao hắn có cảm giác hoảng loạn? Người này không dễ chọc, không dễ chọc.
Tần Phong vội cúi đầu, bước lớn ra khỏi tửu lâu.
Mà khi hai người đi lướt qua nhau, khóe miệng của nữ tử mặc hắc bào khẽ dương lên, khoảnh khắc đẹp đẽ này dường như có thể mê hoặc chúng sinh.
Tần Phong bước ra khỏi Vọng Nguyệt Cư, cảm giác hoảng loạn vẫn không hề mất đi, nữ tử kia vẫn đang nhìn chằm chằm mình sao? Hắn không dám quay đầu lại xác nhận, chỉ có thể bước nhanh như đang chạy trốn rời đi.
Mỹ nhân mặc hắc bào nhìn những thức ăn chưa ăn hết trên bàn có chút lưu luyến không nỡ, nhưng vẫn đứng dậy định đi theo, nhưng bị tiểu nhị giơ tay ngăn lại.
"Khách quan, ngài vẫn chưa trả tiền.
"
Nữ tử mặc hắc bào nhìn tiểu nhị, trong mắt lóe lên ánh sáng xanh, tất cả mọi người ở tầng một chỉ cảm thấy một trận hoảng hốt, sau khi hồi thần lại, bọn họ nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, mà mỹ nhân bên cửa sổ đã sớm không thấy tung tích.
Tiểu nhị nhìn thức ăn vẫn chưa được ăn hết trên mặt bàn, gãi đầu nói: "Từ khi bán Lẩu này đến nay, vẫn là lần đầu nhìn thấy có người còn thừa nhiều như vậy.
.
.
Ý? Kỳ lạ, ta làm sao lại không nhớ vị khách quan này trông như thế nào nhỉ.
"
Tần Phong trở lại trên đường, vốn tưởng rằng cảm giác hoảng loạn kia sẽ biến mất, nhưng ai biết được cảm giác ấy lại càng ngày càng mãnh liệt. Hắn không nhịn được quay đầu lại nhìn, phía bên kia đám đông, bất ngờ chính là bóng dáng của nữ tử mặc hắc bào, nàng ta hiển nhiên là đã nhìn thấy mình, xinh đẹp chớp chớp mắt.
Vậy mà lại đi theo ta? Đây là loại biến thái gì vậy! Nhìn ánh mắt của nàng ta, sao lại có chút giống như muốn cắt thận của ta vậy.
.
.
.
.
Lúc này Tần Phong cũng không quan tâm được nhiều đến vậy, bắt đầu ba chân bốn cẳng chạy như điên về phía Trảm Yêu Ty.
Từ Vọng Nguyệt Cư đến Trảm Yêu Ty phải đi qua một con hẻm, bởi vì thoát khỏi đường lớn cho nên người qua lại thưa thớt hơn.
Con hẻm cũng không tính là dài, gần mười thước, với bước chân của Tần Phong, chạy qua đó thì chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Một nam tử có khuôn mặt cứng nhắc đột nhiên xuất hiện ở cuối con hẻm, Tần Phong lập tức dừng lại, nhíu mày, người này hắn biết, là một trong hai vị võ phu cấp bảy lúc trước đi theo sau Diệp Lạc Đình ở Vọng Nguyệt Cư!
Tại sao hắn lại ở đây? Hắn muốn làm gì?
Tần Phong định thông qua biểu cảm trên mặt của đối phương nhìn ra chút manh mối, nhưng biểu cảm cứng nhắc kia cứ như mặt của người chết, khiến hắn kinh hãi trong lòng, vô thức lùi lại phía sau.
Người đến không có ý tốt!
Không được, phải quay lại thôi.
.
. Tần Phong quay người sau đó trợn to hai mắt, hắn vốn tưởng rằng đã cắt đuôi được nữ tử hắc bào kia một khoảng cách nhất định. Ai biết đối phương theo sát như vậy, đã đuổi đến đầu con hẻm.
Mỹ nhân hắc bào khoanh hai tay trước ngực ép ra độ cong kinh người, nữa tử đó vốn không bước đến mà im lặng quan sát, ánh mắt ấy có chút bỡn cợt giống như mãnh thú đang trêu đùa con mồi của mình.
Ở một bên khác, võ phu kia không có ý định yên lặng chờ đợi, từ từ rút trường đao ở bên thắt lưng ra, từng bước ép sát.
Tần Phong không ngừng lùi về phía sau, cho đến khi lùi về vị trí ở giữa hai người.
Lúc này, nam trái nữ phải, rất khó lựa chọn nên đột phá từ bên nào, lông mày của Tần Phong đều đã nhíu thành một khối!
Đúng lúc này, võ phu giơ lên trường đao, gia tăng bước chân, ba bước gộp thành hai, tư thế đó rõ ràng là muốn chém người làm hai!
Chết thì chết… Tần Phong không còn lựa chọn, vội vàng chạy đến bên cạnh nữ tử hắc bào, ít nhất từ đó đến nay đối phương không thể hiện sát ý với hắn.
Tần Phong tu hành Văn Thánh Đạo, tốc độ tất nhiên là không bằng võ phu Thần Võ.
Khoảng cách chỉ mấy trượng ngắn ngủi, võ phu cấp bảy muốn bắt kịp con mồi của mình, dễ như trở bàn tay.
Trường đao đã đến đỉnh đầu, lóe lên ánh sáng rét lạnh, da đầu Tần Phong tê rân rân, lập tức vận chuyển văn khí trong người, đan chéo hai bàn tay, thi triển Hạo Thiên Kính.
Một đao rơi xuống, phát ra âm thanh rạn nứt, vết nứt trên bề mặt của Hạo Thiên Kính giống như mạng nhện nhanh chóng lan rộng, mà Tần Phong dưới sức mạnh của một đao này, khụy gối, cả người thấp xuống một đoạn.
Võ phu cấp bảy Liễm Tức, khí lực ít nhất gấp hơn mười lần người bình thường, chống đỡ một đao đã là cực hạn, nếu đỡ thêm một đao nữa chắc chắn sẽ chết không còn nghi ngờ!
Mắt thấy đối phương lại giơ đao lên lần nữa, Tần Phong vội vàng hướng đến mỹ nhân hắc bào phía xa hô lên: "Cứu ta!
"
Mỹ nhân nghe vậy khóe miệng giương lên, nhưng lần này nàng không có khoanh tay đứng nhìn nữa, tay ngọc thon dài từ dưới hắc bào thò ra, sau đó trên không trung ánh sáng màu xanh giống như mũi tên sắc nhọn, trong chớp mắt liền phóng đến ngực võ phu.
Thân thể của võ phu bị đánh bay, nặng nề ngã xuống. Tần Phong thấy một màn này, thở phào nhẹ nhõm, mà bóng dáng đang tiến lại gần phía sau lại lần nữa khiến trái tim hắn như treo trên cổ họng.
"Ta hình như không quen biết ngươi, tại sao cứ luôn đi theo ta?" Tần Phong quay người, cười khan nói.
Cánh môi phong nhuận của mỹ nhân khẽ mở, đang muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại đẩy Tần Phong ra.
Một trường đao xé không khí mạnh mẽ lao đến, mắt nhìn chính là muốn rơi trên người nữ tử, có điều chỉ trong nháy mắt lại bị mỹ nhân dùng hai ngón tay giữ lại một cách chắc chắc!
Đây là thủ đoạn khủng bố gì đây?!
Tần Phong trợn to hai mắt.
Lại nhìn một bên khác, võ phu chịu trọng kích ngực bị lõm xuống, vậy mà lại giống như không có chuyện gì đứng dậy lần nữa, hắn lúc này đứng thẳng kéo lê thân thể, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ giống như dã thú.
Bộ dạng này nào có giống một con người chứ?
Nữ tử hắc bào nhíu mày, sau đó mở miệng: "Ngươi nếu như còn khoanh tay bàng quan, ta ra tay, hậu quả tự chịu.
"
Âm thanh quyến rũ, vô cùng hấp dẫn, nghe ra rất quen, Tần Phong đơ ra một lúc, sau đó mới nhớ ra, lúc đầu khi ở Rừng Hắc Vụ, hắn đã từng nghe thấy giọng nói này!
Là Đại Xà tiền bối! Tiền bối hóa thành hình người lại quyến rũ mê hoặc vậy sao?!
Có điều người trong miệng tiền bối là ai? Gần đây còn có ai khác sao?!
Về điểm này, Tần Phong rất nhanh đã có đáp án.
Trong bóng tối, một bàn tay đen to lớn nhô ra, gắt gao bóp chặt lấy võ phu.
Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc không ngừng bên tai, không lâu sau võ phu kia liền bị nghiền nát.
Mà cuối con hẻm, thân hình của Thạch Tử Minh ánh vào trong mắt.