Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Cập nhật: 26/09/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,230
Đánh giá:                      
Huyền Huyễn
Xuyên Không
     
     

"Ty Chính đại nhân!

" Tần Phong kích động hô lên như nhìn thấy vị cứu tinh của mình.

Thạch Tử Minh gật đầu ra hiệu, sau đó lại nhìn về chỗ võ phu đã hóa thành thịt mục nát trên mặt đất, nhíu chặt mày.

Tần Phong không biết Đại Xà tiền bối vào trong thành tìm hắn là tốt hay xấu, thế nên nhân cơ hội không kịp chuẩn bị chạy đến bên cạnh Thạch Tử Minh tìm kiếm sự che chở.

Nữ tử hắc bào thấy vậy, nhướng mày, ngược lại cũng không nói thêm gì.

Nàng không có động tĩnh gì, thiết nghĩ là còn kiêng nể vị bên cạnh ta...

. Tần Phong thở phào một hơi hỏi: "Ty Chính đại nhân, sao ngài lại đến đây? Còn có người này không phải là võ phu cấp bảy của Phủ Thành Chủ sao, tại sao lại biến thành như này?"

Thạch Tử Minh không có giấu giếm, tường thuật lại đầu đuôi sự tình.

Thì ra, sau khi cái bóng nhỏ dùng để theo dõi lúc trước bị phát hiện, Thạch Tử Minh không hề buông lỏng cảnh giác, ngược lại vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Phủ Thành Chủ.

Hai võ phu kia rõ ràng là có vấn đề, kể từ đó, một người trước sau luôn bảo vệ bên cạnh Diệp Lạc Đình, đợi trong Phủ Thành Chủ, người còn lại thì luôn đi loanh quanh trong Tấn Dương Thành.

Thạch Tử Minh phái thuộc hạ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Phủ Thành Chủ, còn bản thân thì âm thầm đi theo võ phu lúc nãy.

.

.

Tần Phong nghe xong gật đầu: "Phủ Thành Chủ quả thực có vấn đề, dáng vẻ của người này đã bất thường rồi, đợi đã.

.

. Ty Chính đại nhân, ngài vẫn theo dõi người này, cũng chính là nói lúc nãy khi hắn giơ đao chém ta, ngài cũng ở đây?"

"Ừm, chỉ ta ta cũng không ngờ, hắn sẽ đột nhiên động thủ với ngươi.

" Thạch Tử Minh nhẹ nhàng nói ra một câu.

Mẹ kiếp, ngài ở hiện trường mà không ra tay cứu ta, vạn nhất Hạo Thiên Kính của ta không đỡ nổi một đao thì phải làm sao… Tần Phong liếc đối phương giống như một oán phụ.

Nữ tử hắc bào có lẽ là đợi đến không còn kiên nhẫn nữa, lên tiếng: "Hai người nói xong chưa, nếu nói xong rồi ta phải đưa tiểu tử này đi.

"

Đưa ta đi? Ha, vậy e là ngươi không biết thân phận của vị bên cạnh ta rồi.

Tần Phong ho khan một tiếng: "Trịnh trọng giới thiệu một chút, vị này là Ty Chính đại nhân của Trảm Yêu Ty Tấn Dương Thành, chiến lực vô song, trong mắt không thể dung nạp bất kỳ yêu mà quỷ quái nào, căm ghét như kẻ thù.

"

Yêu quái, hắn nói vô cùng nặng, cũng là đang trá hình nhắc nhở đối phương. Dù sao Đại Xà tiền bối không phải là người hung hãn tàn bạo, không cần phải đuổi cùng giết tận, dọa chạy là được.

Nhưng ai mà biết--

"Ta biết.

" Nữ tử giương khóe miệng, vẻ mặt như đang nói vậy thì làm sao.

Tần Phong kinh ngạc, ngươi biết mà còn không chạy sao? Người vốn dĩ là đại xà, là yêu thú! Gặp Ty Chính của Trảm Yêu Ty, chạy mới là con đường duy nhất!

Lúc này, Thạch Tử Minh thở dài một tiếng: "Tiểu tử , ngươi làm sao lại chọc vào người ta rồi.

"

Tần Phong ngơ ra, ý gì vậy? Hai người họ quen biết nhau?

Còn chưa kịp dò hỏi Thạch Tử Minh lại nói: "Lúc đầu ngươi đã từng nói sẽ không ra tay với Tấn Dương Thành.

"

Nữ tử hắc bào nhún nhún vai, gợn lên làn sóng trước ngực: "Ta ra tay rồi? Ta chẳng qua là muốn đưa tiểu tử này về xử lý một chút chuyện mà thôi, xong việc tự nhiên sẽ đem hắn trở lại,

Càng huống hồ, nếu như ta thực sự muốn ra tay với Tấn Dương Thành, ngươi cản được sao?"

Trong con ngươi mỹ lệ lóe lên một tia thanh quang, không gian trong con hẻm nhỏ đột nhiên rung động, ngực Tần Phong giống như bị một tảng đá lớn đè lên ép đến nỗi khiến hắn thở không ra hơi.

Chỉ là trong một cái chớp mắt mà thôi liền có thể đạt được hiệu quả như vậy, Đại Xà tiền bối rốt cuộc mạnh cỡ nào?

Đợi đã, Ty Chính đại nhân sẽ không vứt bỏ ta đấy chứ?

Tần Phong quay đầu nhìn Thạch Tử Minh, người sau nhẹ gật đầu, truyền đến ánh mắt ngươi yên tâm.

Thấy vậy, Tần Phong thở phảo một hơi, cũng may giữa hai người này cũng coi có chút giao tình.

"Tiểu tử này ta giao cho ngươi, nhớ, nhất định phải đưa hắn trở về an toàn.

"

".

.

.

.

.

.

"

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi Tần Phong đã trải nghiệm được thế nào là lòng người dễ thay đổi, lúc nóng lúc lạnh.

Hắn thẫn thờ lững thững bước từng bước về phía nữ tử hắc bào, ánh mắt di chuyển xuống dưới, trong lòng nghĩ, ở thế đạo này e rằng chỉ có loại bao dung như thế này mới có thể mang lại chút ấm áp cho trái tim băng giá của hắn.

……

Trên đường đi đến Rừng Hắc Vụ, dọc đường không một tiếng nói, bầu không khí áp lực này khiến cho nội tâm vốn đang bất an của Tần Phong từng bước bức đến sắp phát điên.

Vì thế, hắn lấy hết dũng khí, chủ động đánh vỡ sự yên tĩnh: "Đại Xà tiền bối, không biết vãn bối nên xưng hô với người thế nào?"

Nữ tử hắc bào liếc mắt nhìn, nhìn ra sự dè dặt thận trọng của đối phương, nhướng mày, chòng ghẹo nói: "Tiền bối cái gì, ta chẳng qua mới lớn hơn ngươi hơn ba trăm tuổi, còn về xưng hô.

.

. tiểu chủ ở nhà gọi ta là Mặc Tam Di, cậu cũng gọi ta một tiếng Mặc Tam Di đi.

"

Lớn hơn ta hơn ba trăm tuổi, còn kêu ta gọi là di? Còn cần mặt mũi nữa không?

Tần Phong giật giật khóe miệng, sau khi suy nghĩ một hồi, không biết xấu hổ mà gọi một tiếng "Mặc tỷ ~".

Nghe vậy, Mặc Tam Di cười đến như nở hoa.

Quả nhiên, cho dù là thời đại nào, bối cản nào, đem tuổi của phụ nữ gọi nhỏ hơn là chân lý vĩnh viễn không thay đổi.

"Mặc tỷ, đệ đệ có một chuyện muốn thỉnh giáo.

"Tần Phong nịnh nọt nói.

"Đệ đệ nói đi, tỷ tỷ đang nghe đây.

" Nụ cười trên mặt Mặc Tam Di càng sâu.

"Không biết tỷ tỷ đưa ta đến Rừng Hắc Vụ rốt cuộc là làm cái gì?"

"Cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng còn nhớ một tháng trước, ngươi nướng thịt Man Ngưu cho tiểu chủ.

"

Tiểu chủ, là con thú nhỏ màu trắng.

.

.

Tần Phong gật đầu, chuyến đi đến Rừng Hắc Vụ xảy ra nhiều biến có như vậy nên ký ức của hắn tất nhiên là vẫn còn rất mới.

Mặc Tam Di xoa nhẹ khuôn mặt bất lực nói: "Từ sau khi tiểu chủ ăn thịt nướng do ngươi làm, liền càng không thể ăn những thứ khác. Ta dùng chân hỏa đem thịt thú nướng thành màu đen hấp dẫn, người cũng chỉ là ngửi một cái, mảy may không muốn ăn.

"

Màu đen hấp dẫn, cái đó là do người nướng cháy rồi đi.

.

. Tần Phong cười lạnh lắng nghe.

"Tiểu chủ đang trong thời kỳ phát triển, làm sao có thể không ăn không uống như vậy, quả thực không còn cách nào khác ta liền nghĩ đưa ngươi quay lại đây làm thịt nướng giống như lần trước, để tiểu chủ ăn chút đồ ăn.

"

Thì ra là vậy, Tần Phong âm thầm thở phào một hơi, chút chuyện nhỏ này, tất nhiên là dễ như trở bàn tay.

Bởi vì trên đường đi, Mặc Tam Di thỉnh thoảng sẽ sử dụng thủ đoạn thu ngắn khoảng cách Súc Địa Thành Thốn, vì vậy vốn dĩ lộ trình phải mất gần hai canh giờ, chỉ cần thời gian hai nén hương là đến nơi.

Gần đến Rừng Hắc Vụ, từ phía xa có thể nghe thấy tiếng gầm kinh thiên động địa, trước đây mỗi lần như vậy, chim thú đều cảm thấy kinh hãi, chạy tán loạn khắp nơi.

Nhưng có lẽ là do mấy ngày gần đây, tiếng gầm xảy ra quá thường xuyên nên bọn chúng nghiễm nhiên là không lấy làm lạ.

Tần Phong thậm chí còn nhìn thấy, đàn chim trên cành cây khô ngoài Rừng Hắc Vụ chỉ liếc mắt nhìn vào bên trong rừng, sau đó lại bắt đầu chải chuốt lông của mình.

.

.

Mặc Tam Di nghe thấy tiếng gầm, thở dài một hơi, tóm chặt lấy bả vai của Tần Phong, lại thi triển thủ đoạn thu ngắn khoảng cách Súc Địa Thành Thốn.

Cảnh vật xung quanh trở nên mơ hồ, hồi thần lại hai người đã tiến vào trong Rừng Hắc Vụ, mà tiếng gầm kinh thiên động địa kia cũng theo đó mà vang lên.

Tiếng bụng đói kêu thường xuyên như vậy? Tần Phong nhăn mặt: "Mặc tỷ, gia hỏa kia không phải từ lần trước đến giờ gần một tháng nay chưa ăn gì đấy chứ?"

"Haizz, còn không phải sao, nương của tiểu chủ không ở bên cạnh, tính khí ngày càng bướng bỉnh, miệng cũng ngày càng kén chọn, ta quản không nổi nó.

" Mặc Tam Di đỡ chán, mặt ủ mày ê.

chính vào lúc này, theo hàng cây phía trước vang lên tiếng cỏ xào xạc, con thú nhỏ màu trắng đáng yêu kia lại lần nữa xuất hiện trước mặt Tần Phong.

.

.