Đêm khuya, trăng sáng sao thưa, Tấn Dương Thành đêm nay định sẵn là sẽ được không bình yên.
Cửa lớn của Phủ Thành Chủ ầm ầm đổ xuống, Thạch Tử Minh một chân bước vào trong phủ, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Trước đó không lâu, khảm hồn đăng của năm thủ hạ được hắn phái đi theo dõi Phủ Thành Chủ tất cả đều đã tắt, hắn nôn nóng vội vã đuổi đến đây, tìm đến vị trí mai phục của năm người trước khi chết, chỉ nhìn thấy trên mặt đất quần áo nhiễm máu, đến thân thể cũng không lưu lại!
Cái chết của năm người này không thoát khỏi có liên quan đến mệnh lệnh của hắn. Thạch Tử Minh dưới cơn thịnh nộ, triệu tập mọi người trong Trảm Yêu Ty đến, trực tiếp phá cửa Phủ Thành Chủ, đột nhập vào trong phủ, định tìm ra đầu sỏ tội ác, đem hắn thiên đao vạn trảm!
Bởi vì động tĩnh quá lớn, mọi người trong phủ lần lượt chạy ra ngoài, trong đó tất nhiên là cũng bao gồm cả Thành chủ Diệp Hằng, và con trai của hắn Diệp Lạc Đình.
Diệp Lạc Đình nhìn thấy cửa lớn nhà mình bị phá, lớn tiếng nói: "Các ngươi muốn làm cái gì? Đây là Phủ Thành Chủ, không đến lượt Trảm Yêu Ty các ngươi ở đây giở thói ngang ngược!
"
Thạch Tử Minh vung tay, tâm thần của Diệp Lạc Đình lập tức bị câu mất hồn, không còn có thể nói thêm được bất cứ từ nào nữa.
"Trong Phủ Thành Chủ xuất hiện gian tà, ta thân là Ty Chính Trảm Yêu Ty, tra xét kỹ lưỡng trên dưới toàn phủ, đem tất cả mọi người tụ tập đến đây, nếu như có người dám kháng lệnh,
...
.
" Thạch Tử Minh buông hồ lô rượu trên lưng xuống, chỉ nghe một tiếng binh, mặt đất nứt vỡ, vết nứt sau đó lan rộng ra xung quanh.
Ý uy hiếp không nói cũng rõ!
Diệp Hằng lạnh lùng quan sát tất cả, cũng không có ý định ngăn cản, mà cười lạnh nói: "Ty Chính đại nhân thật là uy phong, ngươi phải biết, Trảm Yêu Ty xâm phạm Phủ Thành Chủ sẽ có hậu quả gì?"
Thạch Tử Minh cười như không cười: "Lời này của Thành Chủ đại nhân là có ý gì, cái gì mà xâm phạm chứ, có gian tà đã giết năm người huynh đệ của ta, sau đó chạy trốn vào trong phủ của ngươi, ta hoàn toàn là vì suy nghĩ cho an nguy của ngươi.
Này, mấy người các ngươi, còn không mau bảo vệ Thành Chủ đại nhân, đừng để gian tà nhân cơ hội xâm nhập!
"
Mấy người nghe vậy, lập tức triển khai trận thế, đem Diệp Hằng bao vây ở giữa. Bộ dạng này so với bảo vệ mà hắn nói càng giống là đang đề phòng Diệp Hằng chạy mất hơn.
Những người khác trong Trảm Yêu Ty lần lượt tiến vào trong phủ bắt đầu lục soát, bầu không khí ngột ngạt khiến người ta không thở nổi.
Ước chừng chưa đến nửa canh giờ sau, tất cả mọi người đều quay trở lại cửa lớn, Thạch Tử Minh nhìn người dẫn đầu là Thương Phi Lan, chỉ thấy đối phương lắc đầu.
Không có bất kỳ thu hoạch gì!
Thạch Tử Minh nhíu chặt lông mày, lập tức thi triển Quỷ Mục, biện quỷ thức hồn (phân biệt ma quỷ và nhận biết linh hồn). Hắn quét mắt một lượt tất cả mọi người đang tập trung của Phủ Thành Chủ, tất cả ba hồn bảy phách của bọn họ vẫn còn nguyên, không có gì bất thường!
Diệp Hằng cười lạnh một tiếng: “Xem ra, Ty Chính đại nhân của chúng ta đã nhìn nhầm rồi, vốn không hề tìm thấy gian tà?”
Thạch Tử Minh nghe vậy từng bước áp sát, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Mấy võ phu cấp bảy vẫn luôn đi theo bảo vệ con trai ngươi kia đi đâu rồi?”
Diệp Hằng không để tâm: “Hắn là người, cũng không phải là chó bị xích lại, chẳng lẽ ta còn có thể luôn giám sát hắn nữa hay sao?
Võ phu hỏa khí mạnh, hắn co lẽ là đi đến thanh lâu nào đó rồi, Ty Chính đại nhân không phải cũng là khách quen của thanh lâu sao, không bằng đi tìm thử xem?”
Hai người đối mắt nhau, cũng là đang đối đầu trong vô hình.
Mắt thấy đêm nay sẽ không có được kết quả nào, Thạch Tử Minh quay người nhấc hồ lô rượu lớn lên, bước lớn rời đi: “Chúng ta đi!
”
“Không tiễn!
’ Thần sắc của Diệp Hằng không thay đổi, chỉ là khi tất cả người của Trảm Yêu Ty rời đi, hai mắt hắn trong nháy mắt biến thành toàn màu đen, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.
.
.
.
.
.
.
Ở một bên khác, nhà của Lão Lý.
Cửa gỗ cũ nát bị đẩy ra kêu cót két, một vị khách không mời mà đến, nhờ vào ánh trăng lờ mờ lúc này mới nhìn rõ người đến là ai, chính là võ phu cấp bảy đã biến mất của Phủ Thành Chủ.
Lão Lý nghe thấy động tĩnh từ trong nhà bước ra: “Hôm nay đã quá muộn rồi, không bán rượu nữa.
”
Võ phu không hề mở miệng, nhưng trong người hắn lại phát ra tiếng nói: “Ai có thể ngờ được, Lý Dương thống lĩnh của Trấn Linh Quân mười tám năm trước lại biến thành bộ dạng như ngày hôm nay.
”
Lão Lý hai mắt híp lại, đánh giá võ phu: “Quỷ thi chi pháp.
.
. Ha, người không ra người, quỷ không ra quỷ, đến tìm người què như ta làm gì.
”
“Năm đó ngươi dẫn mười vạn quân đánh với tộc Già Lâu La ở Trấn Linh Quan, trở về với chiến thắng bi thảm, còn tướng sĩ phải chịu chú hỏa ăn mòn, sống không bằng chết.
Thế nhưng Phụng Thiên Thành lại ngoảnh mặt làm ngơ, không hề phái người đến tiếp ứng cứu chữa cho các ngươi, dẫn đến những tướng sĩ có thể trở về ngoại trừ ngươi tất cả đều bị thiêu hủy mà chết.
Chẳng lẽ, ngươi không hận sao?” Hai tròng mắt của võ phu phát ra ánh sáng màu xanh âm u giống như ma trơi, mà lời nói của hắn cũng là đang khiêu khích.
Ngực của Lão Lý phập phồng lên xuống, dường như đang nhớ đến chuyện năm đó, nhưng vẫn che giấu đi lửa giận không muốn để người khác biết.
“Cho nên?”
“Cho nên.
.
. Bọn ta tìm ngươi, hi vọng ngươi có thể gia nhập cùng bọn ta, hủy diệt Đại Càn, thiết lập lại thế giới này!
”
Gió đêm nhẹ thổi hiu hiu, tịch mịch đến đáng sợ.
Lão Lý không đáp lại, rất lâu sau mới cười thành tiếng.
“Ngươi cười cái gì?” Thứ tồn tại trong cơ thể võ phu hỏi.
“Nói quả thực khiến ta có chút động tâm.
” Lão Lý nhếch mép.
“Nếu đã như vậy.
.
.
” Lời còn chưa dứt, bóng của những ngôi nhà xung quanh hóa thành những trụ đen to lớn giống như chiếc quan tài, trong chớp mắt đem võ phu mai táng vào bên trong.
Lão Lý quay người đi vào lại trong phòng, ung dung tự cười nhạo nhính mình: “Nếu như đáp ứng ngươi, tương lai trên đường xuống hoàng tuyền, những huynh đệ đã chết sẽ nhìn ta như thế nào.
”
Năm đó trên đường trở về, những tướng sĩ sống sót kia chính là chết ở Tấn Dương Thành này.
Đối với hắn mà nói, thay vì nói Tấn Dương Thành, không bằng nói là Cấm Dương Thành.
Đây là Thành của Lý Dương hắn, cũng là quan tài của Lý Dương hắn.
.
.
.
.
.
.
Trong Phủ Thành Chủ, trong căn phòng âm u Diệp Hằng trợn to hai mắt: “Tìm thấy Lý Dương rồi, đáng tiếc không thể kéo hắn gia nhập trận doanh của chúng ta, nếu không kế hoạch sau này sẽ dễ thực hiện hơn rất nhiều.
”
Tượng phật ma ba đầu sáu tay phát ra tiếng cười thấu người: “Những tướng sĩ này đều là người cố chấp, khiến họ đi ngược lại với bổn tâm còn khó hơn việc khiến cho đại thú vương kia không ăn cơm.
”
“Các ngươi bên đó chuẩn bị thế nào rồi? Bao giờ thì ra tay?”
“Sắp rồi.
”
Hai người còn đang nói chuyện, bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
Diệp Lạc Đình bước vào phòng, sau khi cẩn thận dè dặt nhìn bốn xung quanh liền hỏi: “Cha, đại nhân mặt quỷ kia đâu?”
“Hắn nhận được triệu hồi của Binh Bộ Đường gia ở Phụng Thiên Thành, đã rời đi rồi.
”
Diệp lạc Đình thở phào một hơi: “Vì vậy hai võ phu chết đi sống lại còn lại kia cũng bị hắn đưa đi rồi?”
“Phải, ngươi đến đây tìm ta có chuyện gì?” Diệp Hằng quay đầu nhìn, ánh mặt lạnh nhạt.
Trong lòng Diệp Lạc Đình kinh ngạc, hắn luôn cảm thấy sau khi mặt quỷ kia đến phụ thân hắn liền trở nên xa lạ.
“Con là muốn hỏi, tiếp theo phải đối phó Tần Phong của Tần gia như thế nào, dù sao người của chúng ta có thể dùng đều đã không còn nữa.
Mà bên cạnh tiểu tử đó luôn đem theo một hộ vệ.
”
“Chuyện này không cần chúng ra xử lý nữa.
”
Diệp Lạc Đình nghe vậy, không hiểu: “Không cần chúng ta xử lý nữa? Nhưng mà cha, lúc trước người không phải còn muốn dùng thi thể của hắn nịnh bợ Đường gia, đổi lấy cơ hội tiến vào Phụng Thiên Thành sao?”
“Những lời giống nhau, ta không muốn nhắc lại lần thứ hai.
” Diệp Hằng nhìn chằm chằm Diệp Lạc Đình, người sau thấy vậy khẽ run rẩy, lập tức cũng không còn truy hỏi nữa, vội vàng cáo từ rời đi.
Tượng phật ma lại phát ra tiếng nói: “Tần gia Tần Phong? Đó là ai?”
“Chẳng qua là con trai của Tam Đẳng Tần Quốc Tướng Quân đã từng chọc vào Binh Bộ Đường gia, trước mắt để không khơi dậy sự nghi ngờ cho thân phận Diệp Hằng, liền dựa theo ký ức của mấy người Binh Bộ kia tương kế tự kế mà thôi, là những người không quan trọng.
”
“Thì ra là vậy.
.
. Tiếp theo ta sẽ rất bận, không thể liên lạc với ngươi, ngươi tự khiêm tốn một chút.
”
“Ta đợi tin tốt của các ngươi.
.
.
”