Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Cập nhật: 26/09/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,235
Đánh giá:                      
Huyền Huyễn
Xuyên Không
     
     

"Tiểu chủ" Mặc Tam Di tiến lên phía trước một bước, dang rộng hai tay dường như muốn ôm lấy vật nhỏ này.

Nhưng con thú nhỏ màu trắng không cảm kích, hai mắt nhỏ như đôi lam bảo thạch kia chuyển động một vòng, lộ ra ánh mắt u oán như con người.

Tần Phong biết ánh mắt này, ở đời trước đón năm mới, hắn dùng trò quỷ nhỏ lừa đi kẹo mút của em gái hàng xóm, đối phương khóc lớn một trận, sau đó mỗi khi gặp mặt đều sẽ nhìn hắn như vậy...

.

Con thú nhỏ màu trắng hừ một tiếng, quay đầu, giống như một tiểu công tử đang giận dỗi, không dễ dỗ.

Mặc Tam Di bất lực: "Tiểu chủ, người xem ta đem ai về này.

"

Mặc Tam Di tránh người, thú nhỏ nhân đó nhìn thấy Tần Phong ở phía sau, ánh mắt bỗng chốc liền trở nên hân hoan.

Nó chạy lon ton đến bên Tần Phong, cọ vào bắp chân hắn, moew lên một tiếng, bộ dạng đó như đang nói, đói đói, cần cho ăn, cần cho ăn!

Tần Phong một mặt ngượng ngùng, muốn rút chân lại, nhưng lại sợ làm tổn thương đến tâm hồn non nớt của thú nhỏ.

Mãi cho đến khi Mặc Tam Di nhấc con thú nhỏ lên, đem hắn vất sang một bên, tức giận bất tranh: "Tiểu chủ, người tương lai sẽ trở thành Yêu Vương, sao lại có thể không chú ý đến thân phận của mình như vậy.

"

Thú nhỏ màu trắng còn không kịp thể hiện sự kháng nghị, bụng lại lần nữa vang lên, kinh thiên động địa, Mặc Tam Di bại trận, nói với Tần Phong: "Ngươi ở lại đây với tiểu chủ một lát, ta đi bắt yêu thú đến.

"

Lời vừa dứt, bóng dáng của Mặc Tam Di biến mất ngay tại chỗ.

Vậy là đi rồi sao? Tần Phong ngơ ra một lát, nhìn con thú nhỏ, đối phương cũng đang nhìn hắn, đôi mắt màu lan giống như hai hạt trân châu sáng lấp lánh như trong suốt.

Nếu như ra ngoài đem theo vật nhỏ đáng yêu như vậy bên cạnh chính là vũ khí tán gái sắc bén.

.

.

Có điều, Yêu Vương mà Mặc Tam Di nói là có ý gì, là nói vật nhỏ này sao?

Tần Phong tỏ ra nghi ngờ, cái gọi là Yêu Vương, đó chính là sự tồn tại xưng bá một phương, thực lực ít nhất cũng phải ở sáu chuyển kiếp lực trở lên, hơn nữa bản thân cần có được huyết mạch thiên phú cường đại.

Dẫu sao yêu mà quỷ quái, mỗi hai chuyển kiếp lực sẽ sản sinh ra bản mệnh thần thông của mình, mà huyết mạch thiên phú càng mạnh thì bản mệnh thần thông sinh ra cũng sẽ càng mạnh.

Không chỉ thế, những tồn tại đỉnh cao giữa trời đất đó, mỗi một chuyển kiếp lực liền có thể chuyển hóa thành bản mệnh thần thông, cứ giống như bị hack vậy.

Cho nên, Tần Phong rất khó có thể đem tiểu hỏa trước mặt này liên tưởng đến những tồn tại mà truyền thuyết nói đến trong sách kia.

Nhìn bộ dạng của nó so với mèo con kiếp trước hắn nuôi có chỗ nào khác biệt chứ?

Đợi đã, nói đến mèo, bản thân hắn cũng là một cao thủ nựng mèo.

.

. Tần Phong nhìn thú nhỏ màu trắng, nuốt một ngụm nước bọt, tâm hồn nựng mèo nghiễm nhiên là không thể chịu đựng được, hắn vẫy vẫy tay thân thiết cười nói: "Ngươi mau lại đây.

"

.

.

.

.

.

Một lúc sau, dưới mười tám chiêu thức nựng mèo của Tần Phong, trên mặt con thú nhỏ lộ ra vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.

Ha, quả nhiên, đời trước không có con mèo nào có thể tiếp nổi thế tấn công của hắn, mặt Tần Phong đắc ý: "Có điều ta trái lái không ngờ đến, vật nhỏ nhà người vậy mà lại là con cái.

"

Lúc nãy, khi lật người của vật nhỏ lại, Tần Phong vô tình phát hiện chuyện này. Hắn vốn tưởng rằng vật nhỏ ham ăn như vậy, nhất định là con đực mới đúng. Có điều, đực hay cái đối với hắn không quan trọng, hắn chỉ cần nựng là được.

Bộp!

Chính vào lúc này, trên trời rơi xuống rất nhiều xác yêu thú, rơi xuống đất kêu bộp bộp, bụi bay mù mịt.

Thân ảnh Mặc Tam Di lại xuất hiện lần nữa, vỗ vỗ tay, sau đó nhìn thấy thú nhỏ đang ở trong lòng của Tần Phong, lập tức nhíu mày: "Ngươi đang làm gì tiểu chủ vậy?'

"Không làm gì cả.

" Tần Phong nhất thời ngây ra, vô ý thức buông thú nhỏ ra, người sau liền rơi xuống đât, vẻ mặt có chút lưu luyến không nỡ.

Mặc Tam Di hồ nghi nhìn một cái, không nói gì thêm: "Bắt đầu nướng đi.

"

"Được.

" Tần Phong đáp ứng một cách sảng khoái, nhưng sau khi nhìn rõ số lượng yêu thú trước mặt, hắn nhăn mặt hỏi: "Toàn bộ đều nướng sao?"

"Không thì sao?"

"Nó, ăn được hết sao?" Tần Phong hoài nghi.

"Bảo ngươi nướng thì ngươi nướng, có muốn quay về nữa hay không?"

".

.

.

.

.

.

"

Thời gian vội vã trôi qua, bất tri bất giác trời đã tối rồi, Tần Phong nhấc con yêu thú cuối cùng đang tỏa hơi dầu xèo xèo, rắc lên ớt băm, lau lau mồ hôi trên trán, trải qua mấy cảnh giờ nỗ lực bền bỉ không ngừng nghỉ, hắn cuối cùng cũng đã đem tất cả yêu thú toàn bộ đều nướng xong.

Con thú nhỏ nóng lòng không thể chờ đợi được nữa, lập tức bổ nhào về chỗ thịt nướng cắn xé.

Mà ở một bên khác cũng truyền đến một âm thanh "Ưm ~", Tần Phong nhìn về hướng đó, khóe miệng giật giật, khó trách lại muốn mình nướng nhiều như vậy, thì ra là người cũng muốn ăn!

Một xà một thú ăn ngấu nghiến như hổ đói, số thịt thú đã nướng xong rất nhanh liền bị tiêu diệt sạch sẽ.

Con thú nhỏ nằm bò trên mặt đật ợ lên một cái, Mặc Tam Di lười biếng dựa lên một thân cây, duỗi người, mặt mãn nguyện, mà những đường cong tinh tế kia trực tiếp khiến cho nội tâm của Tần Phong chịu không nổi.

Không được nhìn nhiều, nếu nhìn nhiều tối về sẽ không ngủ được.

.

. Tần Phong miễn cưỡng rời đi ánh mắt, lên tiếng hỏi: "Mặc tỷ, với thực lực của tỷ, hà cớ gì lại phải chiếm cứ ở trong Rừng Hắc Vụ này chứ?"

Những yêu thú cường đại vì để đạt được càng nhiều tài nguyên tu luyện, thông thường sẽ khoanh vùng địa bàn của chính mình sau đó uy hiếp đe dọa những yêu ma quỷ quái khác không cho đến gần.

Tần Phong mặc dù không biết Mặc Tam Di mạnh cỡ nào, nhưng có thể khiến cho Thạch Tử Minh kiêng dè như vậy, nghĩ đến cũng sẽ không yếu, hoàn toàn có năng lực đi tranh giành địa bàn có tài nguyên phong phú hơn, mà sẽ không chui rúc ở trong Rừng Hắc Vụ nhỏ bé này.

Mặc Tam Di ngược lại cũng không có ý định che giấu, trực tiếp nói: "Lúc đầu nương của tiểu chủ, cũng chính là đại tỷ của ta, khi giao phó cho ta ở đây tu hành, ta cũng hết sức không hiểu.

Nhưng năm tháng trôi qua, thực sự hấp thụ được linh khí của thiên địa nhật nguyệt, tốc độ tu hành quả thực tinh tiến lên không ít.

Ngay đến cả tiểu chủ, cũng có được rất nhiều lợi ích, có lẽ lúc đầu đại tỷ có thể nhìn ra nơi này chính là phúc địa của bọn ta.

"

Tần Phong trầm ngâm, pháp môn tu hành của vạn vật trong trời đất không phải là ít.

Thần Võ chú trong huyết khí hóa kính khí, Văn Thánh chú trọng văn khí quán đỉnh, Bách Quỷ chú trọng hấp thụ âm khí vạn vật.

Mà ngoài kính khí, văn khí, âm khí, trong thiên địa nhật nguyệt còn sinh ra một loại linh khí cực kỳ hiếm.

Nói đến linh khí, quả thực là một thứ tốt, tất cả mọi người dù tu hành đạo khác nhau đều có thể hấp thụ nó, nâng cao tu vi, đạt đến hiệu quả tiến triển cực nhanh.

Thậm chí trong sách còn ghi chép, thời cổ xưa, vạn vật trong trời đất đều lấy linh khí làm căn bản tu hành, chỉ là theo thời gian mọi thứ đều thay đổi, linh khí trong trời đất ngày càng kiếm, cho nên mới sản sinh ra rất nhiều phương pháp tu hành không nhờ vào linh khí nữa.

Theo những gì Mặc Tam Di nói, trong Rừng Hắc Vụ vậy mà lại sinh ra linh khí, lẽ nào nơi này còn là một khối bảo địa không biết chừng?

Tần Phong thi triển mở đồng tử, nhìn tứ phía xung quanh, ngoài âm khí màu xanh lan tràn, vốn không hề nhìn thấy cái gì đặc biệt, mà linh khí trong lời đồn kia tất nhiên là cũng không thấy tung tích.

Hắn lắc đầu nghĩ có lẽ chỉ là Mặc Tam Di cơ duyên trùng hợp nên hấp thụ được một chút mà thôi.

Nhìn sắc trời, thời gian cũng không còn sớm nữa, Tần Phong đứng dậy: "Mặc tỷ, phiền tỷ đưa ta trở về rồi.

"

"Mặc Tam Di ngáp một cái: "Lần này vất vả cho ngươi rồi, ta cũng sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi, cái này tặng cho ngươi.

"

Một đồ vật nhỏ được ném đến, Tần Phong giơ tay ra đón lấy, mở bàn tay ra nhìn vậy mà lại là một cái vảy màu đen, nó bóng loáng lành lạnh trên tay, phát ra ánh sáng màu đen.

"Mặc tỷ, đây là?"

"Cái này là vảy rắn ta lấy xuống, một ngày nào đó nếu như gặp nguy hiểm có lẽ nó có thể cứu ngươi một mạng.

"

Tần Phong vừa nghe vậy mặt liền lộ ra vui mừng, vật cứu mạng tất nhiên là càng nhiều càng tốt, nói đến hiệu quả… Đồ mà Mặc tỷ của chúng ta tặng còn có thể kém được sao!

"Đa tạ Mặc tỷ!

"

"Ừm.

" Mặc Tam Di gật đầu, sau đó túm chặt lấy bả vai của Tần Phong, giống như lúc đến đưa hắn trở về Tấn Dương Thành.

Đi một ngày không những nhận được một tỷ tỷ cường đại, còn lấy được vật theo bên người của người ta, quả thực là thu hoạch khá phong phú.

.

. Bên ngoài Tấn Dương Thành, Tần Phong vô cùng đắc chí nghĩ.