Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Cập nhật: 26/09/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,260
Đánh giá:                      
Huyền Huyễn
Xuyên Không
     
     

Hai người đi đến một con đường, mùi thuốc từ phía trước ập tới. Đây là nơi tụ tập phần lớn y quán và hiệu thuốc của Tấn Dương Thành, cũng chính là đích đến chuyến đi lần này của Tần Phong.

Đến bên ngoài y quán của Tống y sư, Tần Phong đột nhiên dừng bước chân, cả một nhà đông đúc, nhìn trang phục của đám đông đa phần đều là y sư, ngay đến cả Tống y sư cũng đứng ở bên ngoài đám người, nhíu chặt lông mày.

“Tống y sư?” Tần Phong bước lên phía trước, lên tiếng chào hỏi, Lam Ngưng Sương theo sát phía sau.

Ông già tóc hoa râm nghe thấy vậy quay đầu lại nhìn, sau đó ánh mắt lộ ra sự kinh ngạc: “Tần công tử, sao cậu lại đến đây? Ta đang định đi tìm cậu!

“Có chút chuyện muốn đến thỉnh giáo...

. Tống y sư muốn tìm ta có chuyện gì?” Tần Phong tò mò ló đầu nhìn về phía trước.

Chỉ thấy ở giữa đám người đặt một chiếc ván giường, lúc này một thiếu niên mặc quần áo đẹp đẽ đang nằm trên đó, môi thâm đen, mặt trắng bệch, mà bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên phát tướng ăn mặc đẹp không kém.

, mắt đỏ hoe, mặt nôn nóng.

Tống y sư nói rõ ngọn ngành bên tai.

Thì ra, người đàn ông trung niên phát tướng tên là Tiền Phú Quý, là phú thương trong Tấn Dương Thành, mà người nằm trên ván giường kia chính là con trai của hắn.

Hôm qua hắn đi buôn bán quay về, đem theo một nhà lớn nhỏ đi Vọng Nguyệt Cư ăn cơm, đến chiều tối Tiền thiếu gia liền toàn thân ớn lạnh, nôn ói không ngừng, sau đó mời y sư đến, sắc một bát thuốc, triệu chứng được tiêu trừ.

Vốn tưởng rằng chỉ sợ bóng sợ gió một phen mà thôi, ai biết được sáng nay liền biến thành bộ dạng này!

Tiền Phú Quý lòng như lửa đốt, lập tức phái người đem con trai đến đây, sau đó y sư bọn họ thay nhau kiểm tra nhưng đều không kiểm tra ra vấn đề!

“Đêm qua, Tiền thiếu gia sau khi ăn đồ ăn của Vọng Nguyệt Cư mới xuất hiện triệu chứng này, cho nên mọi người đều đang đoán rằng.

.

.

” Tống y sư còn chưa nói hết nhưng y tứ đã vô cùng rõ.

Tần Phong nghe vậy, nhíu mày, từ khi hắn chấp chưởng Vọng Nguyệt Cư đến này chưa từng phát sinh chuyện như vậy, lập tức chen giữa đám đông đi về phía trung tâm, muốn tự mình kiểm tra.

Bởi vì làm ra hành động chen lấn, đùn đẩy dẫn đến sự bất mãn của đám y sư, người sau quay đầu nhìn qua, đầu tiên là ngơ ra, sau đó liền kinh hô: “Hắn chính là Tần Phong của Vọng Nguyệt Cư!

Vọng Nguyệt Cư có rất nhiều tửu lâu nhượng quyền, làm ăn phát đạt, như mặt trời ban trưa giữa Tấn Dương Thành, vì vậy cái tên Tần Phong cũng được rất nhiều người lưu truyền. Vị y sư này từng có mặt trong ngày hôn lễ của Tần Phong, cùng bằng hữu đi dự tiệc, cho nên nhận ra Tần Phong.

Mọi người xung quanh nghe thấy vậy, lần lượt quay lại nhìn, Tiền Phú Quý ở bên ván giường đứng bật dậy, quay người lại nói: “Ai là Tần Phong!

Đám y sư liền nhường đường, để lộ ra Tần Phong, Tiền Phú Quý không nói hai lời lập tức nắm lấy cổ áo hắn trừng mắt tức giận: “Con trai ta sau khi ăn đồ ăn của Vọng Nguyệt Cư liền biến thành như vậy, nếu như con trai ta có bất trắc gì, ta khiến ngươi lấy mạng đền mạng!

Lam Ngưng Sương thấy vậy nhíu mày, đang định tiến lên trước tách hai người ra, nhưng bị Tần Phong giơ tay cản lại: “Vọng Nguyệt Cư khai trương đã lâu như vậy, trước nay chưa từng xảy ra vấn đề.

Càng huống hồ, tối qua một nhà ông chủ Tiền cũng ăn cơm ở Vọng Nguyệt Cư, cho dù muốn xảy ra chuyện, không có lý nào chỉ có Tiền thiếu gia xảy ra chuyện đi?”

Nghe cũng có lý, đây cũng là nguyên nhân khiến đám y sư bọn họ không hiểu. Bọn họ cho rằng Tiền thiếu gia còn nhỏ tuổi, thân thể và xương còn yếu, nhưng những đứa trẻ đi Vọng Nguyệt Cư trước đó đứa nào cũng thế, không lý nào chỉ có Tiền thiếu gia trúng chiêu.

“Còn muốn giảo biện!

” Tiền Phú Quý lực trên tay càng lớn.

Tần Phong trong lòng bất mãn, nhưng nhìn biểu cảm như ngồi trên đống lửa của đối phương, hắn vẫn là thở dài một hơi nói: “Ông chủ Tiền, ông như thế này cũng không cứu được Tiền thiếu gia, chi bằng để ta lên trước kiểm tra xem sao.

Tiền Phú Quý tất nhiên là không chịu, hắn cho rằng Tần Phong muốn nhân cơ hội động tay, tạo ra cái chết không đối chứng!

Những y sư còn lại nghe vậy cũng đều ngăn cản.

Mắt thấy tình cảnh rơi vào căng thẳng, Tống y sư đột nhiên lên tiếng thay cho Tần Phong: “Các vị hay là cứ để Tần công tử kiểm tra xem sao, ta đã từng lĩnh giáo qua y thuật của Tần công tử, so với lão hủ chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn.

Lời này vừa nói ra, mọi người liền đưa mắt nhìn nhau, Tống y sư làm nghề này đã rất nhiều năm, ở Tấn Dương Thành cũng được xem là đức cao vọng trọng.

Nhưng Tần công tử mới bao nhiêu tuổi, y thuật đến Tống y sư phải tự than không bằng?

Tiếng phản đối nhỏ đi rất nhiều, sắc mặt Tiền Phú Quý đấu tranh, lực trên tay cũng giảm hơn một chút, nhưng vẫn không chịu buông tay.

Chính vào lúc này, thiếu niên nằm trên ván giường đột nhiên ho mạnh ra một ngụm máu, sau đó nằm đơ ra, giữa miệng và mũi không còn hơi thở.

Mọi người đều cả kinh, mặt biến sắc, Tiền Phú Qúy càng là bị doạ sợ đến thất thần, đầu giống như máy tính bị lỗi win.

Tần Phong nhíu mày, lập tức đẩy Tiền Phú Quý ra, đi đến trước ván giường, hắn dùng ngón tay đặt ở trước mũi thiếu niên, quả nhiên không còn hơi thở nữa. Nhưng kỳ lạ là, ngực của thiếu niên rõ ràng vẫn có nhịp tim đập yếu ớt.

Kim quang trong mặt chợt lóe lên, Tần Phong nhìn ngực của thiếu niên, sau đó trợn to hai mắt: “Đây là.

.

.

Dưới năng lực của đôi mắt, Tần Phong nhìn thấy rất rõ, ở tim của thiếu niên vậy mà lại có một con côn trùng màu đen kích cỡ ước chừng to bằng ngón út bám vào. Trên thân con trùng có những đường vân máu kỳ lạ gớm ghiếc.

Trong Thính Vũ Hiên có một cuốn sách tên là 《Quỷ Trùng Trĩ》, đối với loại trùng này có ghi chép chi tiết tỉ mỉ.

Loại trùng này gọi là Phệ Tâm Cổ, sinh ra ở vùng đất cửu âm, chúng sinh ra với xác chết, ấu trùng mắt thường không nhìn thấy được, không màu không vị, một khi xâm nhập vào cơ thể con người sẽ bám vào tim, hút máu từ tim, giải phóng ra chất độc, rồi từng bước to lớn mập mạp lên.

Mà Phệ Tâm Cổ thường do trùng mẫu sinh ra, người bị Phệ Tâm Cổ ký sinh, thân thể sẽ không do bản thân tự làm chủ, mà chịu sự khống chế của trùng mẫu.

Nhưng kỳ lạ là, loại Phệ Tâm Cổ này trên thế gian có rất ít, thậm chí còn bị người ta cho rằng đã tuyệt tích. Trong sách ghi chép, lần cuối cùng có người phát hiện ra Phệ Tâm Cổ đã là mấy chục năm trước.

Phệ Tâm Cổ quý hiếm như vậy, tại sao lại xuất hiện trong thân thể một thiếu niên?

Tần Phong không còn thời gian để suy nghĩ, bởi vì sinh mạng của thiếu niên lúc này đang rơi vào nguy hiểm, hắn bắt buộc phải đem Phệ Tâm Cổ lấy ra, nếu không Phệ Tâm Cổ thức tỉnh sẽ gặm nhấm hết trái tim!

Vì thế hắn lập tức mở miệng: “Mau lấy đá viên đến đây cho ta, càng nhiều càng tốt!

Mọi người không có phản ứng lại, cho đến khi Tống y sư nói: “Còn ngây ra đó làm gì?!

Đám người mới lần mượt hành động.

Không lâu sau, xung quanh Tiền thiếu gia đã phủ đầy đá viên.

Tần Phong từ đầu đến cuối vẫn luôn quan sát động tĩnh của Phệ Tâm Cổ, loại trùng này sợ lạnh, khi khí lạnh xâm nhập vào cơ thể sẽ làm cho động tác của nó chậm lại, chỉ có như vậy Tần Phong mới có cơ hội lấy nó ra!

Mắt thấy Phệ Tâm Cổ không còn hút máu tim của thiếu niên nữa, Tần Phong hít sâu một hơi, đầu ngón tay Bạch Thốn thành hình hóa thành một lưỡi dao sắc nhỏ.

Đây chính là kết quả thử nghiệm của hắn sau khi văn khí lấp đầy hai bậc thang trong biển thức. Chỉ cần văn khí đầy, Bạch thốn có thể biến thành cây kim sắc nhọn hoặc một lưỡi dao nhỏ.

Sau khi xác định xong vị trí, Tần Phong cẩn thận thận trọng vạch một lỗ nhỏ trên ngực của thiếu niên.

Hắn không sử dụng đồ bằng kim loại, không phải là vì để thể hiện kỹ năng mà là vì Phệ Tâm Cổ đặc biệt nhạy cảm với kim loại, sơ suất một chút rất có khả năng sẽ kích thích đến nó.

Tiếp theo mới là mấu chốt, không được phép có sai sót.

.

. Tần Phong nín thở ngưng thần, bạch thốn trên ngón tay lại thay đổi biến thành một cây kim trắng thon dài.

Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, nhưng bọn họ đều ngầm hiểu không phát ra chút động tĩnh nào.

Cây kim trắng từ lỗ nhỏ trên ngực thiếu niên không ngừng thâm nhập vào, cách Phệ Tâm Cổ ngày càng gần.

Chính vào lúc này, Tần Phong đột nhiên mở to hai mắt, đầu ngón tay khẽ run, bạch thốn trong chớp mắt xuyên qua Phệ Tâm Cổ sau đó nhấc nó ra ngoài, Phệ Tâm Cổ rơi vào trong chậu mà hắn đã chuẩn bị trước.

Một con trùng nhỏ màu đen phủ đầy những đường vân đỏ không ngừng vùng vẫy, vặn vẹo xuất hiện trước mặt mọi người, khiến ai nấy đều kinh ngạc, bọn họ chưa từng nhìn thấy loại con trùng nào kỳ lạ như vậy.