Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Cập nhật: 26/09/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,232
Đánh giá:                      
Huyền Huyễn
Xuyên Không
     
     

Vết thương trên ngực đã được bôi thuốc hồi phục, quấn băng gạc, nam tử vạm vỡ cũng lấy lại hơi thở, hắn yếu ớt nói: “Đa tạ Tần y sư ra tay tương cứu.

Tần Phong khẽ gật đầu, sắc mặt vô cùng trầm trọng: “Những người đi cùng ngươi, khả năng cao cũng nhiễm phải lại quỷ trùng này, ngươi có cách thông báo cho bọn họ không?”

Nam tử gật đầu: “Có thể thông báo, nhưng phải cần chút thời gian.

“Được, ngày mai đưa toàn bộ bọn họ đến Tần Phủ, ta sẽ kiểm tra cho bọn họ.

Nam tử ngay lập tức nhận lời.

Xảy ra chuyện như vậy, khách trong Vọng Nguyệt Cư đã đi một nửa, Tần Phong cũng không quá để ý, chỉ dặn dò Bành chưởng quỹ vài câu, sau đó tâm sự trùng trùng trở lại Tần phủ.

Vì để đảm bảo an toàn, vừa về đến Tần Phủ Tần Phong liền triệu tập mọi người đến đại sảnh, sau đó dùng mắt quét qua một vòng mọi người.

Cho đến khi sau khi xác nhận không có ai nhiễm phải Phệ Tâm Cổ hắn mới từ từ thở ra một hơi.

Hửm? Có điều, sao lại hình như thiếu mất một người?

Tần Phong nhíu mày: “Nhị nương, cha con đâu?”

Nhị nương nghe vậy bất lực thở dài: “Trưa nay, cha con đột nhiên nói nghĩ ra một ý tưởng tuyệt diệu, sau đó vô cùng hớn hở hào hứng xuất thành đi làm ăn rồi, ta khuyên thế nào cũng không được.

Gia hỏa không đáng tin cậy này, lúc này rồi còn chạy lung tung khắp nơi...

.

Sắc mặt Tần Phong nhất thời trở nên khó coi.

Nhị nương thấy vậy lo lắng hỏi: “Phong Nhi, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không? Con đêm hôm triệu tập mọi người lại, sắc mặt lại khó coi như vậy.

.

.

Những người khác nghe thấy vậy cũng lộ bày ra ánh mắt nghi hoặc.

Vì để cho mọi người không quá lo lắng, Tần Phong tùy tiện tìm một lý do lấy lệ cho qua, sau đó một mình quay trở về phòng, muốn sắp xệp lại những manh mối.

Ở đình hồ, một mỹ nhân áo trắng quay đầu nhìn Lam Ngưng Sương đang vô cùng lo lắng, nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lam Ngưng Sương hơi do dự sau đó liền thành thật kể lại tất cả những gì nhìn thấy, nghe thấy ngày hôm nay.

Liễu Kiếm Ly sau khi nghe xong lại lần nữa rơi vào trầm mặc, rất lâu sau mới nhẹ giọng nói một câu: “Bảo vệ hắn cho tốt.

“Vâng, tiểu thư.

Cảnh đêm như nước, đa số mọi người trong Tần Phủ đã chìm vào giấc mộng, Tần Phong nằm trên giường vẫn cứ trằn trọc, trong đầu có vô vàn suy nghĩ.

Hai vị đại nhân của Trảm Yêu Ty rốt cuộc vì sao lại đến Tấn Dương Thành, lẽ nào là muốn mời Thạch Tử Minh đi cứu Tề Nhuyên Thành? Không, chắc là không phải, vừa đi vừa về quá lãng phì thời gian rồi, đợi đến khi Thạch Tử Minh đuổi đến nơi, Tề Nguyên Thành e là sớm đã bị công phá rồi.

Hơn nữa, với thực lực của Thạch Tử Minh, đối mặt với trận chiến như vậy cũng không thể ảnh hưởng đến chiến cuộc.

Lại nói, những gia hỏa đó tại sao lại tấn công Tề Nguyên Thành? Nếu như chỉ là vì ăn thịt uống máu, hoàn toàn không cần thiết phải nhai khúc xương cứng này, tùy tiện tìm mấy tòa thành nhỏ không phải là càng hợp lý hơn sao?

.

.

. Cũng không biết Tề Nguyên Thành lúc này thế nào rồi, có đại lão nào đến chi viện hay không. Nếu như Phệ Tâm Cổ thực sự đã thâm nhập vào Tề Nguyên Thành, chắc chắn sẽ là một thảm họa.

Đợi đã, ta vẫn còn có thời gian đi quan tâm bọn họ, Thiên Thành còn không an toàn, huống hồ là Tấn Dương Thành nho nhỏ này? Ta có nên nghĩ cách đưa Tần gia quay trở lại Phụng Thiên Thành không?

“Haizz, sinh ra ở thời loạn thế, thật sự thân bất do kỷ, chỉ có nâng cao thực lực của bản thân, mới có thể có được năng lực bảo vệ người nhà.

.

.

” Tần Phong thở dài một hơi, không kìm được mà cảm khái.

Đúng vào lúc này, bên ngoài Tần Phủ tiếng gõ cửa mạnh mẽ phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.

Tần Phong giật mình, lập tức xuống giường mặc quần áo sau đó đẩy cửa phòng.

Nhiều căn phòng đang tối om cũng thắp đèn dầu sáng lửa.

Lam Ngưng Sương duổi đến đầu tiên: “Cô gia, người không sao chứ?”

Tần Phong lắc đầu, hai người cùng đi đến cửa lớn.

Tiếng gõ cửa mạnh mẽ không ngừng, bên cạnh cửa vẫn dựng một cây trường thương, nhìn kỹ chính là cây trường thương của Hình Thịnh!

Hắc Thán Đầu đâu? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao? Ồ, thì ra là đứng ở đó, đêm hôm ngươi mặc quần áo màu đen hại ta nhất thời không thể phân biệt được.

.

. Tần Phong lẩm bẩm trong lòng.

Trước cửa Tần Phủ tập trung rất nhiều người, Hình Thịnh dưới cái gật đầu ra hiệu của Tần Phong cẩn thận mở cửa.

Có bóng bảy người ánh vào trong mắt, dẫn đầu là hai người đàn ông trung niên, sắc mặt nghiêm túc, bất nộ tự uy, trên người mặc quần áo sang trọng, có điều nhìn khí tức của bọn họ rõ ràng là có chút ủ rũ, trên quần áo sang quý cũng có thể thấy rõ những vết rách ở khắp nơi

Tần Phong còn chú ý đến, dưới cánh tay áo của hai người họ còn có vết máu mới khô cách đây không lâu.

Lúc này, hai người đàn ông trung niên này đang dùng hai tay dìu một vị công tử tuấn tú mặc áo gấm trắng.

Vị công tử này nhìn không tầm thường, phong thần như ngọc, so với nhị đệ trong nhà còn thanh tú hơn, có điều trạng thái của công tử tuấn tú này lại không được tốt cho lắm, sắc mặt trắng bệch không có huyết sắc, đặc biệt là cánh tay phải đang duỗi ra, hiển nhiên là bị trọng thương rồi.

Bên ngoài Tần Phủ vang lên tiếng ngựa hí, Tần Phong nhìn ra, trong lòng kinh ngạc vậy mà lại là Đạp Tuyết Long Câu, loại ngựa này ở kiếp trước tương đương với phiên bản cao cấp Lamborghini, người bình thường làm sao có thể sở hữu được.

Lại kết hợp với trang phục của họ, khí độ, tất cả đều thể hiện thân phận tôn quý của đám người.

Bảy người không hề khách khí, trực tiếp bước vào trong Tần Phủ, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên thân hình khá cao lớn lo lắng nói lớn: “Tần y sư đang ở đâu?”

Tìm ta sao? Mặt Tần Phong lộ ra vẻ cổ quái, bước lên trước một bước: “Ta chính là Tần y sư trong miệng các ngươi, tìm ta có chuyện gì?”

Vậy mà lại trẻ tuổi như vậy sao? Hai người đàn ông trung niên đối mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra một tia thất vọng.

“Ta từ trong thành nghe ngóng biết được Tần y sư y thuật cao siêu, cũng là y sư tốt nhất trong thành, khẩn cầu ngài ra tay cứu công tử nhà ta, nếu như sự thành, tất sẽ hậu tạ!

” Thái độ của người đàn ông trung niên thành khẩn, những người đi cùng khác cũng chắp tay cúi người hành lễ.

“Không cần phải vậy, Thanh Nhi, đi sắp xếp một gian phòng.

Thanh Nhi một thân váy xanh lập tức chạy đi, Tần Phong bước theo sau: “Các vị đi theo ta.

Mọi người đến phòng khách, hai người đàn ông trung niên nhẹ nhàng đặt vị công tử tuấn tú lên nhuyễn tháp.

Tần Phong sau khi đã cho lui hạ nhân trong phủ, triển khai hai mắt nhìn về vị vông tử, ngay lập tức nhướng lông mày, xem thể hình khung xương của đối phương có chỗ nào là nam tử chứ, rõ ràng chính là một vị cô nương!

Ta là nói, trên đời này làm sao có thể có nao tử nào còn thanh tú hơn nhị đệ nhà ta chứ.

.

. Tần Phong mắng trong lòng một câu, bắt đầu kiểm tra vết thương của đối phương, sau đó nhíu mày.

Vết thương của người này còn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ, bị gãy bốn chiếc xương sườn, nội tạng bị tổn thương, trong cơ thể có hiện trượng xuất huyết nặng, kinh mạch trên cánh tay phải bị cắt đứt hoàn toàn, giống như bị một cỗ lực mạnh mẽ nào đó xé nát.

Mà nghiêm trọng nhất là ở tim có màu tím, hẳn là đã trúng một loại độc chí mạng nào đó!

Thương thế nghiêm trọng như vậy, người bình thường e là sớm đã chết từ lâu. Mà người này sở dĩ chưa chết chỉ là vì ở bụng của cô ấy có một viên châu màu xanh ngọc không ngừng khuếch tán dao động ôn nhuận, tu phục lại những kinh mạch bị tổn hại và xương sườn trong thân thể, ngăn chặt độc tố lan vào tim!

Tần Phong đã từng xem qua ghi chép về hạt châu này trong sách, ở phía bắc dãy núi Thiên Sơn có một hồ nước nhiều màu sắc, trong hồ có một bông Băng Diệp Thanh Liên, mỗi trăm năm mới kết ra một hạt sen, hình dáng tựa như hạt ngọc, nếu như nuốt vào bụng có khả năng thần kỳ kéo dài sinh mệnh, tên của hạt sen này—

“Hộ Mệnh Liên.

.

” Tần Phong buột miệng nói ra.

Hai người đàn ông trung niên nghe thấy vậy, ban đầu là kinh ngạc sau đó trong mắt lộ ra thần sắc kích động.