Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Cập nhật: 26/09/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,219
Đánh giá:                      
Huyền Huyễn
Xuyên Không
     
     

Một tia nắng xuyên qua cửa số chiếu vào trong phòng.

Bạch y công tử đang nằm trên giường từ từ mở mắt, khoảnh khắc lấy lại ý thức hắn như nhớ đến cái gì đó liền ngồi bật dậy nhìn xung quanh, đập vào mắt là một căn phòng xa lạ, không hề có bất kỳ nguy hiểm nào.

“Công tử, người tỉnh rồi?” Một nữ tử trong đám người đi cùng kích động nói.

Bạch y công tử kiểm tra cơ thể mình, quần áo đã được người khác thay, vết thương trên người cũng hồi phục hơn phân nửa, chỉ là vẫn có thể cảm nhận được một chút đau đớn âm ỷ.

“Sau khi ta hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Công tử lắc lắc đầu, lên tiếng hỏi, mà nữ tử bên cạnh giường cũng kể lại đầu đuôi ngọn ngành toàn bộ những chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Một lúc lâu sau, bạch y công tử thở ra một hơi: “Thì ra là vậy, vậy ta phải cảm ơn thật tốt vị Tần y sư kia rồi.

Vừa dứt lời, hắn định vén chăn lên nhưng cánh tay phải lại không chịu nghe lời.

Bạch y công tử nhớ đến điều gì đó, nhất thời trầm mặc, một lúc sau mới giả vờ như không có gì dùng tay trái ven chăn lên.

Nữ tử bên giường thấy vậy muốn nói gì đó nhưng cuối cũng vẫn không nói thành lời, vẻ mặt đau lòng.

Hai người rời khỏi phòng đi dạo quanh Tần phủ, tình cờ lại đến bên đình hồ.

Giữa đình hồ, một thân váy trắng đang ngồi ngay ngắn ở đó, đẹp đến nỗi không gì có thể so sánh được, bạch y công tử trợn to hai mắt, lẩm bẩm trong miệng: “Vậy mà lại là cô ấy...

. Lúc nãy ngươi nói với ta, vị y sư kia họ Tần?”

“Hồi bẩm công tử, đúng là họ Tần.

Bạch y công tử ngây ra một lúc, không biết là đang nghĩ cái gì, hắn không tiến lên trước làm phiền mà dẫn theo thị nữ tiếp tục đi đến tiền sảnh trong phủ.

Chính vào lúc hai người rời đi không lâu, Liễu Kiếm Ly đang ngồi trên xe lăn quay đầu nhìn về hướng hai người rời đi, sau đó lại thu lại ánh mắt.

.

.

.

.

.

.

Tiền sảnh Tần phủ, đông đúc người.

Những người này chính là những người đi đến Tề Nguyên Thành với nam tử vạm vỡ gặp phải tối qua, trong đó còn có bốn người của Trảm Yêu Ty.

Nam tử vạm vỡ trước khi tập hợp họ lại đã nói qua cho họ biết tiền nhân hậu quả của sự việc, cho nên sau khi bọn họ đến Tần phủ, sắc mặt đều có chút lo lắng.

“Tần y sư, ngài nhất định phải cứu ta.

” Phú thương khẩn cầu nói.

Tần Phong gật đầu, không nhiều lời thi triển hai mắt quét một lượt đám người vị trí tim của ba mươi người, tất cả bọn họ đều bị nhiễm Phệ Tâm Cổ!

“Lam cô nương, làm phiền cô đi Vọng Nguyên Cư lấy ít đá về đây.

Lam Ngưng Sương đang định đáp ứng, một người trong tiền sành đột nhiên lên tiếng: “Không cần phiền phức nữa, trong ngọc bội không gian của ta vừa hay có một ít.

Lời vừa dứt, một đống băng đá từ trong không trung xuất hiện ở giữ sảnh, khiến cho xung quanh trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Người lấy ra băng đá chính là nam tử trung niên vóc dáng cường tráng vạm vỡ tối qua đến Tần phủ tên là Vương Tụ.

Mà đứng bên cạnh hắn là một vị trung niên mặc áo bào màu xám dáng người cao lớn tên là Mạc Lâm Thiên.

Đây cũng là do Tần Phong sáng sớm nay khi nói chuyện với hai người bọn họ, từ trong miệng bọn họ mà biết được.

Về phần vị công tử nữ cải nam trang kia, hai người cũng nhắc đến tên của hắn tên là Nhã An, còn về họ, bọn họ dường như có ý tránh nhắc đến.

Tần Phong lệnh cho ba mươi người ngồi trên băng đá, ai cũng run rẩy toàn thân vì lạnh.

Đợi đến khi tất cả Phệ Tâm Cổ đều bị hàn hí làm cho đông cứng, Tần Phong dựa theo từng bước quen thuộc trước đó lấy ra từng con Phệ Tâm Cổ từ tim của mọi người rồi cho vào trong chậu.

Nhìn bộ dạng gớm ghiếc, toàn thân đầy những đường vân máu của Phệ Tâm Cổ trong chậu, sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi.

Vương Tụ trầm giọng hỏi: “Tần y sư, trong người bọn ta không lẽ cũng.

.

.

Tần Phong lắc đầu: “ Bảy người các ngươi ta đều xem qua rồi, trong người không hề có Phệ Tâm Cổ.

Nghe thấy lời này Vương Tụ cùng Mạc Lâm Thiên đều thở phảo một hơi.

Đúng lúc này, cửa đại sảnh đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh thúy: “Thì ra là Phệ Tâm Cổ, khó trách bách tính trong Tề Nguyên Thành lại điên dại như vậy, chắc chắn là có ai đó dùng trùng mẫu không chế tâm trí của họ.

Tần Phong nhìn về phía âm thanh phát ra, lại nhìn thấy bạch y công tử nữ cải nam trang kia.

Có lẽ là vì đêm qua trời tối, lại công thêm việc hắn nóng lòng cứu người cho nên không có nhìn kỹ, hôm nay vừa nhìn ngược lại có chút kinh ngạc.

Dung mạo nàng thoát tục, ngũ quan rõ ràng, cho nên mặc nam trang thoạt nhìn có vẻ giả vờ nghiêm túc.

Làn da trắng nõn không nói, mũi còn rất cao và thẳng, đặc biệt là đôi mắt hẹp dài cùng đôi môi đỏ mọng, kết hợp lại với nhau, tạo nên một mỹ nhân khiến người ta chỉ nhìn lướt qua cũng khó mà quên được.

Tần Phong nhướng mày: “Nhã An huynh cũng biết loại trùng này?’

“Ta từ nhỏ đã đọc đi đọc lại hàng vạn cuốn sách, từng nhìn thấy mô tả về loại trùng này trong 《Quỷ Trùng Trĩ》. Nhã An nhàn nhạt trả lời, chỉ là trong ngữ khí bình thản kia lại xen lẫn một sự tự tin vô cùng lớn.

Vương Tụ ở một bên bổ sung thêm: “Công tử nhà ta thiên phú dị bẩm, tu hành Văn Thánh Đạo, đến nay đã bước vào cảnh giới cấp tám Minh Tâm.

Điều này ngược lại khiến Tần Phong khá ngạc nhiên, càng thêm tò mò về thân phận của đối phương: “Quả thực là không tầm thường, tại hạ bội phục.

Bạch y công tử khẽ gật đầu, nhìn Tần Phong, dung mạo bất tục, phong thần tuấn dật, đây là ấn tượng đầu tiên, nhưng khiến cho nàng tò mò là, vừa nãy thị nữ có nói người này cũng tu hành Văn Thánh Đạo, từng biến văn khí thành chỉ tiêm châm.

“Nghe thị nữ của ta nói, Tần y sư cũng tu hành Văn Thánh Đạo, dám hỏi cấp mấy?”

“Tại hạ bất tài, mới vừa bước vào cấp chín mà thôi.

Nhã An như trầm ngâm suy nghĩ rồi lại nói: “Tần y sư dựa vào y thuật vấn đạo, tu vi chậm một chút cũng là điều dễ hiểu.

Tần Phong không hiểu hắn có ý gì hỏi: “Thế nào là dựa vào y thuật vấn đạo?” Những cuốn sách mà hắn đọc trước đây không hề đề cập đến điều này.

“Thầy của ngươi không dạy ngươi sao?” Nhã An có chút nghi hoặc.

“Ta không có thầy, bước vào Văn Thánh Đạo cũng là do cơ duyên trùng hợp.

Lời này vừa nói ra, trong mắt Nhã An và những người khác đều hiện lên một tia kinh ngạc.

Thảo nào là Văn Thánh dựa vào y thuật vấn đạo, thì ra là tự mình học.

.

. Nàng ta khẽ lắc đầu, trong mắt lộ ra một tia đáng tiếc. Từ cổ chí kim, những đạo sĩ dựa vào y thuật tu Văn Thánh, chưa có một ai có thể tiến vào cảnh giới cấp năm.

“Nhã An huynh, có thể giải thích giúp ta không?” Thái độ Tần Phong thành khẩn.

Nhã An không có giấu diếm, bắt đầu giảng giải một cách cặn kẽ.

Văn Thánh Đạo so với Thần Võ và Bách Quỷ tốc độ tăng cấp chậm hơn rất nhiều, dẫu sao muốn ghi nhớ hàng vạn cuốn sách trong đầu vốn dĩ cần tích lũy trong năm dài tháng rộng.

Cân nhắc đến đặc điểm việc học đi đôi với hành cùng với việc mở rộng sáng tạo có thể nhanh chóng tích lũy văn khí, vì vậy những người tu hành Văn Thánh Đạo phương hướng đọc sách và nghiên cứu đều được xác định từ trước.

Mà từ xưa đến nay, đa số Văn Thánh đạo sĩ đều lựa chọn nghiên cứu sách chính trị, quân sự, để hắn có thể làm quan trong triều hoặc trở thành tham mưu trong quân.

Dẫu sao vào triều thực hiện hoài bão, vì nước vì dân, vào quân bày mưu nghĩ kế, quyết thắng vạn dặm, số người bị ảnh hưởng ít nhất đều hàng vạn người, bằng cách này có thể trong thời gian ngắn thu được lượng lớn văn khí, nâng cao tu vi.

Từ y giả rất khó làm được điều này.

Mà quan trọng nhất là, Văn Thánh Đạo đời đời truyền thừa lại, tiền nhân rút ra một kết luận, muốn tiến vào Văn Thánh cấp bốn, nhất định phải bàng thân quốc gia.

.

.