Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Cập nhật: 26/09/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,266
Đánh giá:                      
Huyền Huyễn
Xuyên Không
     
     

Tần Phong sau khi nghe xong rơi vào trầm mặc, không ngờ Văn Thánh Đạo vậy mà còn có nhiều con đường như vậy, vẫn may hôm nay gặp được một người am hiểu...

.

Nhã An dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Ngươi đã bước vào Văn Thánh cấp chín, chắc hắn ít nhất đã học thuộc lòng một vạn cuốn sách y, mặc dù nói như này rất tàn nhẫn, nhưng ta vẫn kiến nghị ngươi.

.

.

Nếu như muốn bước vào cảnh giới cao hơn, chi bằng đổi một phương hướng mới, bỏ thời gian ghi nhớ những cuốn sách khác, tương lai vào trong triều làm quan, hoặc là trở thành tham mưu trong quân làm bước đệm.

Tần Phong gãi đầu, không biết nên trả lời thế nào.

Đại Càn yêu ma hoành hành, tôn sùng võ lực, không hề có khảo hạch quan văn như khảo thí khoa cử. Muốn lấy Văn Thánh Đạo vào triều làm quan, chỉ có thể trước tiên vào Hạo Văn Viện, sau đó lại nhận nhiệm vụ.

Còn về tòng quân, ngược lại không có nhiều khuôn sáo như vậy, chỉ cần bạn có tài năng thực sự, hiểu binh pháp, những tướng lĩnh kia tất nhiên sẽ nguyện ý dung nạp bạn dưới trướng. Giống như Hình Thịnh lúc đầu hi vọng có thể gia nhập Thần Hầu Quân vậy.

Nhưng mấu chốt là, bất luận hắn lựa chọn cách nào đi chăng nữa đều phải rời khỏi Tấn Dương Thành, tách ra khỏi những người mà mình để tâm, đây là chuyện mà Tần Phong hàng vạn lần không thể chấp nhận được.

Dù sao, mong muốn ban đầu hắn muốn nâng cao thực lực, một là vì bảo vệ bản thân, hai là vì bảo vệ những người quan trọng bên cạnh. Nếu như vì để nâng cao thực lực mà không thể không chia tách với người nhà, há chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi sao?

Càng huống hồ, hắn có đôi mắt thần kỳ, học thuộc một cuốn sách chẳng qua chỉ cần trong phút chốc. Có lẽ hắn có thể đi trên con đường tu hành mà trước đây chưa ai từng đi cũng không biết chừng.

Ví dụ như Văn Thánh đạo sĩ hướng dẫn Thần Võ võ phu tu hành, ngoài hắn ra còn có ai có thể làm được?

Tần Phong tự đắc nghĩ.

Đợi đã, nàng ta vừa nói học thuộc lòng một vạn cuốn sách sao?

Tần Phong phát hiện ra điểm đáng ngờ, không kìm được hỏi: “Muốn bước vào Văn Thánh cấp chín không phải cần phải học thuộc mười vạn cuốn sách sao?”

Lúc đầu thác nước văn khí trong biển thức rõ ràng là nén nhỏ lại mười lần mới lấp đầy thành công hóa thành bậc thang cùng vấn tâm đài!

Nhã An nghe vậy, mày tú khẽ nhăn: “Ta không hiểu vì sao ngươi lại hỏi câu này. Người thiên tư thông tuệ, muốn học thuộc lòng vạn cuốn sách đều cần ít nhất vài năm, huống hồ là mười vạn cuốn sách.

Ngươi chẳng lẽ muốn nói, lúc đầu ngươi bước vào Văn Thánh cấp chín chính là số lượng như vậy?”

Tần Phong ngơ ra, mù mịt gật đầu.

Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh, sắc mặt mấy người đều có chút cổ quái

Một lúc sau, Vương Tụ hòa giải: “Tần y sư đừng nói đùa chứ, thiên tư như công tử nhà ta, từ khi đọc sách đến nay, số lượng sách học thuộc cũng chỉ có mười vạn.

Ngay cả như vậy, thầy của công tử cũng chỉ tán thưởng hắn là kỳ tài mười năm khó gặp.

Phải biết, người nói ra lời này chính là Đương Kim.

.

.

“Cẩn thận lời nói.

” Nhã An lên tiếng ngắt lời, Vương Tụ phản ứng lại lập tức ngậm miệng.

Nhã An nhìn Tần Phong trong mắt lộ ra một tia thất vọng không che đậy: “Văn nhân đều có ngạo cốt, nhưng cũng phải có sao nói vậy.

Tần Phong giật giật khóe miệng, cảm thấy mấy người này đều không tin lời hắn nói, còn cho rằng hắn là đang ra vẻ?

Ha, học thuộc chưa đến mười vạn cuốn sách, liền có thể là kỳ tài mười năm khó gặp, vậy hắn tính là cái gì? Kỳ tài có một không hai không ai sánh bằng từ cổ chí kim?

Bỏ đi, vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, không nhất thiết phải cố chấp với đối phương, huống chi người ưu tú như ta định sẵn là sẽ phải chịu đựng sự nghi kỵ cùng hoài nghi của thế gian.

.

.

Tần Phong khẽ lắc đầu, không khỏi nhớ đến câu nói kia—Cao xứ bất thắng hàn, vô địch tối tịch mịch (ý nói: Ở nơi cao thì không chịu được lạnh, vô địch là cô đơn nhất).

“Vậy có lẽ là do ta nhớ nhầm rồi.

” Vì để chiếu cố mặt mũi của đối phương, Tần Phong lựa chọn chịu đựng tất cả, từ bỏ cơ hội hiển thánh trước mặt mọi người.

Ở một bên khác, hạ nhân trong Tần phủ đã sắc xong canh hàn, Tần Phong cho ba mươi người uống xuống, trùng độc trong người bọn họ cũng coi như thanh trừ triệt để.

Đám người thiên ân vạn tạ, cáo từ rời đi.

Nhã An thấy vậy khẽ gật đầu, người này mặc dù có chút tự phụ, nhưng trình độ y thuật quả thực không tầm thường.

Quay đầu nhìn vào trong chậu, ba mươi con Phệ Tâm Cổ vẫn gớm ghiếc đáng sợ như vậy, đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mở: “Phệ Tâm Cổ rất khó giết chết, cho dù bị chặt nát nó cũng có thể mượn xác trùng sinh, cách tốt nhất chính là đóng băng nó, đợi sâu bảy bảy bốn chín ngày nó sẽ mất khả năng sống.

Lời này là thật, trong 《Quỷ Trùng Trĩ》 cũng tường thuật lại phương pháp tiêu diệt Phệ Tâm Cổ này, nhưng hiệu quả quá chậm.

.

.

“Ta có phương pháp tốt hơn.

” Tần Phong từ trong Nhẫn Tu Di lấy ra chu hồng quả, vất vào trong chậu.

Nhã An mày tú khẽ nhăn lại, không hiểu ý, cho đến khi nhìn thấy Phệ Tâm Cổ trong chậu hóa thành máu đen rồi biến mất, đôi mắt hẹp dài của nàng mở to vì ngạc nhiên.

“Đây là gì? Làm sao có thể giết chết được Phệ Tâm Cổ.

Tần Phong liếc mắt nhìn, giương khóe miệng: “Vật này tên là chu hồng quả, sinh trưởng ở phía nam, ta cũng là trong lúc vô tình phát hiện ra công hiệu này.

Trong mắt Nhã An hiện lên một tia chấn kinh: “Nhưng trong sách khòng hề nhắc đến.

.

.

“Nhã An huynh, tin hết vào sách không bằng không có sách, tiền nhân mở ra tiền đạo không phải là vì để cho hậu nhân nhất thành bất biến mà học theo.

Bạch y công tử nghe vậy, trong lòng nhất kinh.

Tần Phong nhìn thấy vẻ mặt này, ngược lại cũng không nói thêm gì, lời này của hắn đối với người của thời đại này mà nói có chút quá sức, vượt ra ngoài phạm vi giáo trình.

Vô tình liếc nhìn thấy cánh tay phải của đối phương tâm tư Tần Phong lại nổi lên, hắn quay đầu nhìn về hướng hai người Vương Tụ, tiến lên phía trước đè thấp giọng hỏi: “Chuyện cánh tay phải, hai người đã đề cập với Nhã An huynh chưa?”

Hắn hành y ở Tấn Dương Thành lâu như vậy rồi chưa từng gặp qua trường hợp nào bị tổn hại kinh mạch, cơ hội luyện tay ngay dưới mắt này tất nhiên là không muốn bỏ lỡ, dẫu sao tất cả những điều này cũng liên quan đến nương tử xinh đẹp trong nhà.

.

.

Hai người Vương Tụ nhìn nhau, lắc đầu, Mạc Lâm Thiên trầm mặc một lúc sau đó bước đến bên cạnh bạch y công tử, nhỏ giọng nói gì đó.

Nhã An yên lặng lắng nghe, vẻ mặt không hề có chút dậy sóng, cho đến khi Mạc Lâm Thiên nói xong lùi lại phía sau, nàng mới ngẩng đầu nhìn Tần Phong, bước chậm đến gần.

Chuyện lớn hàng đầu liên quan đến cánh tay phải, là ai cũng sẽ trải qua sự đau khổ và đấu tranh nội tâm, Tần Phong cũng không hi vọng đối phương sẽ trực tiếp đồng ý, trong lòng đã suy nghĩ, chọn lọc rất nhiều từ ngữ, muốn từng bước dẫn dắt đối phương buông bỏ phòng bị trong lòng.

Nhưng hắn lại không ngờ tới, điều chờ đợi lại là một câu hời hợt của đối phương: “Khi nào thì có thể bắt đầu?”

Tần Phong ngây ra, kinh ngạc hỏi: “Hắn chưa nói rõ ràng với ngươi sao, ta chỉ năm chắc năm phần, nếu như thất bại, cánh tay phải này của ngươi sẽ không còn khả năng khôi phục nữa, ngươi chẳng lẽ không muốn suy nghĩ thêm sao?”

“Mạng của ta là do ngươi cứu, ta tin vào y thuật của ngươi, hơn nữa, năm chắc năm phần đáng để thử một lần.

” Nhã An nhàn nhạt nói.

Rõ ràng là một nữ tử, vậy mà lại quyết đoán như vậy, không có một tia chần chừ, khiến Tần Phong nhìn với cặp mắt khác.

“Dược liệu cần thiết để tu phục kinh mạch đều là những thứ trân quý hiếm thấy, muốn thu thập đủ cần tốn không ít thời gian và ngân lượng. Nếu như ngươi thực sự đã hạ quyết tâm rồi, vậy ta sẽ ghi lại dược liệu để các ngươi sớm chuẩn bị.

Thấy Nhã An gật đầu, Tần Phong kêu Thanh Nhi đem giấy bút đến. Trên giấy từng tên dược liệu quý được viết lên bằng những chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Vương Tụ cùng Mạc Lâm Thiên cúi đầu nhìn, vẻ mặt cứng đờ, thư pháp này thật khiến người khác trầm trồ.

.

.

(thán vi quan chỉ)