Tần Phong liếc mắt nhìn, thấy vẻ mặt của hai người liền nhăn mặt
Các ngươi nếu như dám nói chữ ta xấu, cẩn thận ta phát tiết ngay tại đây...
.
Hai người Vương Tụ là những người có nhiều kinh nghiệm, rất có nhãn lực, muốn nói nhưng không dám nói, nhịn đến vô cùng khó chịu, bọn họ quay đầu nhìn bạch y công tử kia cứ như đang chờ đợi cái gì đó.
Lúc này, Nhã An nhíu mày tiến lên phía trước, dùng tay trái nắm lấy đuôi bút, thư pháp cuồng thảo của Tần Phong cũng vì thế mà dừng lại.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Tần Phong thể hiện sự bất mãn, hắn cảm thấy thư pháp này của bản thân rất có tiến bộ, đang viết một cách hứng khởi thì bị người khác cắt ngang!
“Có thể viết đến nỗi khó coi như vậy, ngươi thự sự tu hành Văn Thánh Đạo sao?” Nhã An trực tiếp nói không hề lưu lại cho Tần Phong chút mặt mũi.
Hai người Vương Tụ liếc mắt nhìn nhau, lộ ra biểu cảm quả nhiên là như vậy, cảm giác như nghẹn ở cổ họng trong chớp mắt liền biến mất, lời của công tử chính là điều bọn họ muốn nói nhưng không dám nói.
Tần Phong há hốc miệng, hiển nhiên là rất sốc, ngữ khí của câu này khiến hắn không khỏi nhớ đến lão đầu xấu xa ở cửa Thính Vũ Hiên đều không chiếu cố đến mặt mũi của người khác như vậy, ngay cả một bậc thang cũng không lưu lại!
Nhân lúc Tần Phong còn đang sững sờ, Nhã An một tay cướp lấy bút lông bắt đầu viết lên giấy trắng.
“Hoàng Dương Tinh, Thiên Phượng Mộc, Cửu Khúc Liệt Diễm Hoa,
.
.
.
” Tên của từng dược liệu xuất hiện sống động trên giấy, nét chữ tú lệ, rất đáng để người ta thưởng thức, không biết so với những chữ xiêu xiêu vẹo vẹo bên trên còn đẹp hơn biết bao nhiêu lần.
Mấu chốt là, những chữ này là do Nhã An dùng tay trái không thuận để viết, không có so sánh thì không có đau thương.
Tần Phong tức không nói lên lời, nhưng khi hắn nhìn thấy tên những dược liệu mà đối phương viết, hắn kinh ngạc hỏi: “Ngươi vậy mà lại biết phương thuốc tu phục kinh mạch?”
Nhã An cũng không có che giấu: “Bởi vì một vài nguyên nhân, ta từng tìm đọc qua sách liên quan, trong 《Thiên Nguyên Nội Kinh》 nhìn thấy ghi chép tương tự.
Lúc đầu ta còn chưa chắc chắn, nhưng sau khi nhìn thấy ngươi viết mấy vị dược liệu, nghĩ lại chính là cái này.
”
Tần Phong nheo mắt, trong đầu có hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ, sách ở Thính Vũ Hiên đa phần là tinh phẩm khó thấy trên thế gian, mà 《Thiên Nguyên Nội Kinh》 nằm ở tầng thứ tư, mức độ trân quý càng không tầm thường.
Vốn dĩ đối phương từng xem qua 《Quỷ Trùng Trĩ》 đã đủ khiến hắn kinh ngạc rồi, không ngờ đến ngay cả 《Thiên Nguyên Nội Kinh》cũng đã từng xem qua rồi.
Nữ tử này rốt cuộc có thân phận gì, vì sao có thể tiếp xúc với nhiều loại sách quý như vậy, lẽ nào nàng ta cũng quen biết với lão đầu tử xấu xa của Thính Vũ Hiên?
Xoẹt~
Đó chính là tiếng giấy bị xé, suy nghĩ của Tần Phong bị cắt ngang, sau đó hắn trợn to hai mắt, nàng ta tại sao lại xé phần mà ta viết đi!
Nhã An xé đi phần chữ viết xấu, vốn muốn xé nát nó thành từng mảnh, ngặt nỗi tay phải của nàng đã mất cảm giác, một tay rất khó làm được.
Dưới sự bất lực, nàng chỉ có thể vo tròn tờ giấy vất sang một bên.
Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu ghét bỏ đối với chữ của ta?
Tần Phong giật giật khóe miệng: “Nhã An huynh, ngươi nếu đã biết phương thuốc, viết lại một phần giao cho hạ nhân là được, có cần thiết phải chà đạp chữ của ta như vậy không?”
Nhã An ném qua một ánh nhìn chẳng lẽ, nhăn mày nói: “Cái đó của ngươi cũng gọi là chữ?’
Tần Phong há hốc miệng, oán hận không nói nên lời, tính cách của nữ tử này rất thẳng thắn, nhưng EQ hình như rất thấp. Nếu như là trong căn phòng ký túc xá nữ bốn người, những người giống như vậy nhiều nhất chỉ có thể tham gia vào nhóm Wechat bốn người.
(Wechat là một ứng dụng nhắn tin của Trung Quốc)
Nhã An không để ý đến Tần Phong, tự mình khoanh tròn ba vị dược liệu trên phương thuốc là Thiên Phượng Mộc, Thất Sắc Thảo, Thiên Niên Hàn Chi.
“Đây là có ý gì? Lẽ nào ngươi có ba vị dược liệu này?” Tần Phong tò mò hỏi.
“Không, là còn thiếu ba vị này.
” Nhã An nhàn nhạt nói.
Tần Phong kinh ngạc, phương thuốc này tổng cộng cần hai mươi ba vị dược liệu, mỗi loại đều có thể nói có giá trị liên thành. Bối cảnh gia đình của người này rốt cuộc là gì, vậy mà lại thu thập được hai mươi vị!
Mạc Lâm Thiên ở một bên nhìn ra tâm tư của hắn nói: “Tần y sư, ngươi có từng nghe qua Tụ Bảo Trai?”
Tần Phong nghe vậy thì sửng sốt, Tụ Bảo Trai tất nhiên là hắn đã từng nghe qua, lão cha không đáng tin cậy từng nhiều lần ảo tưởng bản thân có thể kinh doanh giống như Tụ Bảo Trai.
Tụ Bảo Trai phất lên ở Đế Đô, vốn là một cửa hàng có quy mô không lớn, nhưng chỉ trong vòng vài năm, nó được mở rộng đến cả đông nam tây bắc của Đại Càn, ba mươi hai tòa Thiên Thành, ở mỗi tòa thành đều có chi nhánh của nó.
Kinh doanh của Tụ Bảo Trai liên quan nhiều lĩnh vực, thương đội phân bố khắp Đại Càn. Mà Tụ Bảo Trai đam mê thu thập kỳ trân dị bảo cùng bảo khí khắp thiên hạ, qua mỗi một khoảng thời gian sẽ tổ chức một buổi đấu giá long trọng một lần, nhân cơ hội kiếm được rất nhiều tiền.
Hơn nữa người đời đều đồn đại, Tụ Bảo Trai có thể trong thời gian ngắn lớn mạnh như vậy, ngoài nhãn quang độc đáo của người sáng lập thần bí kia ra, nó ở Đế Đô chắc chắn là có bối cảnh không nhỏ. Nếu không Tụ Bảo Trai làm sao có thể có chi nhánh ở ba mươi hai tòa Thiên Thành một cách dễ như trở bàn tay như vậy?
Phải biết, Thiên Thành nước cũng không nông!
Tần Phong nghĩ ra điều gì đó.
.
. Nếu như nói có con đường nào có thể nhanh chóng thu thập dược liệu để tu phục kinh mạch, vậy chắc chắn là nhờ vào Tụ Bảo Trai.
Đám người này có khả năng thật sự là thương đội, hơn nữa còn là thương đội của Tụ Bảo Trai!
Như vậy xem ra, Đạp Tuyết Long Câu kia cùng hai vị hộ vệ Thần Võ cấp cấp sáu trở lên, mặc dù khoa trương nhưng cũng là hợp tình hợp lý.
Chỉ là không biết, vị công tử nữ cải nam trang này trong Tụ Bảo Trai có địa vị gì, chẳng lẽ là thiếu đương gia của chi nhánh ở toàn Thiên Thành nào đó?
“Tất nhiên là nghe qua rồi.
” Thái độ của Tần Phong cung kính hơn rất nhiều, hết cách rồi, người nghèo trí ngắn.
.
.
“Công tử nhà chúng ta chính là thiếu đương gia của Tụ Bảo Trai.
” Mạc Lâm Thiên cười nói.
Vậy mà thật sự là.
.
. Tần Phong hít một ngụm khí lạnh: “Dám hỏi là chi nhánh Thiên Thành nào?”
“Chi nhánh nào?” Mạc Lâm Thiên ngơ một lúc, đang định mở miệng giải thích lại bị Nhã An lên tiếng cắt ngang: “Ngọc Lâm Thành.
”
Tần Phong há hốc miệng, Ngọc Lâm Thành, Thiên Thành ở trung tâm khu vực phía nam của Đại Càn, bên cạnh có núi ngọc, sản xuất nhiều ngọc thạch cùng bảo khí, rất giàu có.
Vậy mà lại là thiếu đương gia của nơi đó sao?
Là một phú bà, giám định hoàn tất!
Nhã An bổ sung nói: “Lần này từ Ngọc Lâm Thành đến Tề Nguyên Thành, ban đầu vốn định trao đổi, bán ngọc thạch bảo khí, nhưng không ngờ lại gặp phải biến cố này.
Đợi sau khi sự việc của Tề Nguyên Thành lắng lại, ta sẽ liên lạc với Tụ Bảo Trai ở khắp nơi, có lẽ không khó để tìm được ba vị dược liệu kia.
”
Không khó tìm.
.
. Phú bà đúng là ngạo mạn!
Khó trách nói chuyện trực tiếp như vậy tự tin như vậy!
Có điều.
.
. Tần Phong lo lắng nói: “Tai họa ở Tề Nguyên Thành có thể lắng lại sao? Theo như ta được biết, tai vạ xâm nhập thành lần này đối phương là có chuẩn bị mà đến.
”
Phệ Tâm Cổ, nạn côn trùng, rết khổng lồ, bất luận là cái nào nếu rơi xuống Tấn Dương Thành đều là tai họa diệt thành. Ba loại xuất hiện cùng lúc, cho dù Tề Nguyên Thành là Thiên Thành e là cũng khó đối phó.
Càng huống hồ, Tần Phong không tin những gia hỏa xâm nhập thành kia sẽ không có dự phòng khác.
Suy cho cùng, con rết không lồ có thực lực khủng bố kia chỉ là cuộc công kích đầu tiên phá thành mà thôi!
Đối với việc này, Nhã An ngược lại không mấy lo lắng: “Lực phòng ngự của Thiên Thành là số một, không ai sánh bằng trong Đại Càn, tất nhiên là có nguyên do của nó. Ngươi có biết Tam Thập Lục Tinh cùng Thập Nhị Thần Tướng?”