Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8 - Tháng Tám Trời Thu Gió Thét Gào (1)
Chương 9 - Tháng Tám Trời Thu Gió Thét Gào (2)
Chương 10 - Tháng Tám Trời Thu Gió Thét Gào (3)
Chương 11 - Tháng Tám Trời Thu Gió Thét Gào (4)
Chương 12 - Cảm Ơn Tỷ (1)
Chương 13 - Cảm Ơn Tỷ (2)
Chương 14 - Cảm Ơn Tỷ (3)
Chương 15 - Cảm Ơn Tỷ (4)
Chương 16 - Cảm Ơn Tỷ (5)
Chương 17 - Xin Chỉ Giáo (1)
Chương 18 - Xin Chỉ Giáo (2)
Chương 19 - Xin Chỉ Giáo (3)
Chương 20 - Nộp Bài (1)
Chương 21 - Nộp Bài (2)
Chương 22 - Ta Vẫn Ổn (1)
Chương 23 - Ta Vẫn Ổn (2)
Chương 24 - Đa Tạ Lần Sau Ta Mời Huynh Uống Rượu (1)
Chương 25 - Đa Tạ Lần Sau Ta Mời Huynh Uống Rượu (2)
Chương 26 - Có Lẽ Ta Cũng Sẽ Đưa Ra Lựa Chọn Như Vậy (1)
Chương 27 - Có Lẽ Ta Cũng Sẽ Đưa Ra Lựa Chọn Như Vậy (2)
Chương 28 - Người Quen (1)
Chương 29 - Người Quen (2)
Chương 30 - Người Quen (3)
Chương 31 - Nhưng Đợi Người Đó Làm Xong Đã (1)
Chương 32 - Nhưng Đợi Người Đó Làm Xong Đã (2)
Chương 33 - Mong Được Mọi Người Chỉ Giáo (1)
Chương 34 - Mong Được Mọi Người Chỉ Giáo (2)
Chương 35 - Mong Được Mọi Người Chỉ Giáo (3)
Chương 36 - Đào Huynh Hân Hạnh Được Gặp (1)
Chương 37 - Đào Huynh Hân Hạnh Được Gặp (2)
Chương 38 - Ổn Thôi Đừng Sợ (1)
Chương 39 - Ổn Thôi Đừng Sợ (2)
Chương 40 - Ổn Thôi Đừng Sợ (3)
Chương 41 - Cố Gắng Hết Sức (1)
Chương 42 - Cố Gắng Hết Sức (2)
Chương 43 - Cố Gắng Hết Sức (3)
Chương 44 - Tuyệt Sát Của Tổ Tông (1)
Chương 45 - Tuyệt Sát Của Tổ Tông (2)
Chương 46 - Tuyệt Sát Của Tổ Tông (3)
Chương 47 - Thắng Thua (1)
Chương 48 - Thắng Thua (2)
Chương 49 - Biết Thân Biết Phận (1)
Chương 50 - Biết Thân Biết Phận (2)
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8 - Tháng Tám Trời Thu Gió Thét Gào (1)
Chương 9 - Tháng Tám Trời Thu Gió Thét Gào (2)
Chương 10 - Tháng Tám Trời Thu Gió Thét Gào (3)
Chương 11 - Tháng Tám Trời Thu Gió Thét Gào (4)
Chương 12 - Cảm Ơn Tỷ (1)
Chương 13 - Cảm Ơn Tỷ (2)
Chương 14 - Cảm Ơn Tỷ (3)
Chương 15 - Cảm Ơn Tỷ (4)
Chương 16 - Cảm Ơn Tỷ (5)
Chương 17 - Xin Chỉ Giáo (1)
Chương 18 - Xin Chỉ Giáo (2)
Chương 19 - Xin Chỉ Giáo (3)
Chương 20 - Nộp Bài (1)
Chương 21 - Nộp Bài (2)
Chương 22 - Ta Vẫn Ổn (1)
Chương 23 - Ta Vẫn Ổn (2)
Chương 24 - Đa Tạ Lần Sau Ta Mời Huynh Uống Rượu (1)
Chương 25 - Đa Tạ Lần Sau Ta Mời Huynh Uống Rượu (2)
Chương 26 - Có Lẽ Ta Cũng Sẽ Đưa Ra Lựa Chọn Như Vậy (1)
Chương 27 - Có Lẽ Ta Cũng Sẽ Đưa Ra Lựa Chọn Như Vậy (2)
Chương 28 - Người Quen (1)
Chương 29 - Người Quen (2)
Chương 30 - Người Quen (3)
Chương 31 - Nhưng Đợi Người Đó Làm Xong Đã (1)
Chương 32 - Nhưng Đợi Người Đó Làm Xong Đã (2)
Chương 33 - Mong Được Mọi Người Chỉ Giáo (1)
Chương 34 - Mong Được Mọi Người Chỉ Giáo (2)
Chương 35 - Mong Được Mọi Người Chỉ Giáo (3)
Chương 36 - Đào Huynh Hân Hạnh Được Gặp (1)
Chương 37 - Đào Huynh Hân Hạnh Được Gặp (2)
Chương 38 - Ổn Thôi Đừng Sợ (1)
Chương 39 - Ổn Thôi Đừng Sợ (2)
Chương 40 - Ổn Thôi Đừng Sợ (3)
Chương 41 - Cố Gắng Hết Sức (1)
Chương 42 - Cố Gắng Hết Sức (2)
Chương 43 - Cố Gắng Hết Sức (3)
Chương 44 - Tuyệt Sát Của Tổ Tông (1)
Chương 45 - Tuyệt Sát Của Tổ Tông (2)
Chương 46 - Tuyệt Sát Của Tổ Tông (3)
Chương 47 - Thắng Thua (1)
Chương 48 - Thắng Thua (2)
Chương 49 - Biết Thân Biết Phận (1)
Chương 50 - Biết Thân Biết Phận (2)
Bà Tiêu và Tiêu Tịnh sợ tới mức lùi lại, Tiêu Lâm với cơ thể to lớn đứng trước mặt họ, nhìn đám gia đinh và gào lên:
“Lên đi”.
Tề gia vốn là những kẻ xưng vương xưng bá ở đây, họ mà nói một thì không ai dám nói hai.
Tề thất gia càng là một kẻ ngông cuồng hơn.
Trong nhà không một ai dám động tới ngón tay của hắn ta.
Hắn ta ôm mặt, gầm lớn:
“Đám vô dụng, còn đứng ngây ra đó làm gì. Một gã tư sinh thì các ngươi sợ cái gì, đánh cho ta, đánh chết hắn cho ta”.
Tiêu Lâm với ánh mắt rực lửa, nhìn chăm chăm Tề thất thiếu:
“Ta đường đường là người của Tần Phủ, là cháu rể của đại tướng Tần Bát Phương mà các ngươi dám?”
Dứt lời Tề thất thiếu khựng người.
Ánh mắt Tiêu Lâm càng đanh thép hơn. Hắn bước lên một bước:
“Nhạc phụ của ta Tần Thắng là đại tướng quân phiếu kỵ, chức vị tương đương tam công, dưới một người trên vạn người”.
Đám đông giật mình, hóa đá.
Tiêu Lâm lại bước tới, ép Tề thất thiếu phải lùi lại:
“Nhà Tiêu gia đời đời trung liệt, chết nơi sa trường, vì nước quyên thân, vinh quang rực rỡ”, Tiêu Lâm nhìn hắn ta chăm chăm và trầm giọng.
“Làm nô? Ngươi tự xem lại Tề gia xem có tư cách gì mà làm vậy với Tiêu gia?”
Tề thất thiếu nuốt nước bọn:
“Vậy…vậy thì đã làm sao?”
Tiêu Lâm nhìn hắn ta chăm chăm với ánh mắt hừng hực khiến hắn ta mất hết sự ngạo mạn:
“Đám lưu manh Tề gia các người dám ức hiếp Tiêu gia bọn ta sao?”
Tề thất thiếu thấy run chân, vội lùi lại.
Tiêu Lâm ép sát tới, gườm hắn ta:
“Một trăm lượng, Tiêu Hình ta nhất định sẽ giao cho ngươi, ngươi dám nhận không? Tề gia dám không?”
Bây giờ Tề thất thiếu bị dồn đến mức không thể lùi thêm nữa, lưng dựa tường.
Hắn ta không đáp lời, bị Tiêu Lâm làm chấn động đến mức mất tiếng nói.
Giọng nói Tiêu Lâm mạnh mẽ, trầm ổn vững vàng, làm Tề thất thiếu và đám gia đinh không khỏi sửng sốt.
Tần Bát Phương mà Tiêu Lâm nhắc tới có ai không biết, có ai không hiểu?
Một mình Tần Bát Phương đã có phong quang vô hạn, Tần Thắng con trai ông ấy cũng là kỳ tài tướng môn, từ lâu được phong là Phiêu kỵ Đại tướng quân.
Tề gia chỉ là một địa chủ nhỏ, còn không bằng một ngón tay của Tần phủ.