Mùa xuân lặng lẽ trôi qua, thoắt ấy đã gần đến lễ Tế Thần. Lễ Tế Thần của người dân Tàh Lia nói chung và lễ bái tổ của nhà họ Ma diễn ra gần sát, thế nên cánh cửa bình thường đóng im ỉm không tiếp người ngoài sẽ được mở trong bảy ngày liên tiếp.
Khách du lịch đến đến đi đi không ngớt. Khác với bình thường nếu muốn lên tới chính điện Thiên Cát phải đánh vòng đi bằng đường rừng, Ma Thiệu Viên nếu mở cửa, mọi người chỉ việc men theo những bậc thang đá dài ngút trăm bậc dẫn qua nhà tổ nhà họ Ma để đi tắt lên đền Thiên Cát là nhanh nhất và ít tốn công nhất.
Đám học trò vừa mới thi xong cuối kì, được nghỉ tận bốn ngày, đứa nào đứa nấy háo hức khi nghe tiếng chuông trên đền Thiên Cát rền vang kèm đó là tiếng trống vỗ dồn dập linh thiêng.
Mới tớ mờ sáng Niên đã bị Lan Hà lôi dậy, kéo rê tới Ma Thiệu Viên xếp hàng chờ mở cổng. Đây là lần đầu tiên Lan Hà được bước vào nơi này, không tránh được háo hức, theo quy định phải đợi tới tám giờ thì Ma Thiệu Viên mới chính thức mở cửa, ấy vậy mà mới sáu giờ sáng đã có hàng trăm, hàng ngàn người, người dân lẫn du khách xếp hàng đợi ở bên ngoài để được vào trong. Có người đi thẳng lên đền Thiên Cát tham gia lễ tế, có người chỉ đơn giản là tham thú Ma Thiệu Viên - nơi ở của dòng họ Ma nổi danh bậc nhất Tà Lia này và còn ở lại xem lễ tế tổ của nhà họ Ma cho mở mang tầm mắt. Niên đối với mấy chuyện này chẳng có gì mới mẻ, bị Lan Hà lôi lôi kéo kéo trong dòng người sắp chết ngạt, lại vừa phải làm hướng dẫn viên du lịch cho gia đình bà chị hai của Lan Hà từ phương xa tới.
Gia đình Lan Hà trước kia sống ở thành phố Yến Châu sau đó ba mẹ ly thân, chị hai của Lan Hà là Lan Thanh sống với mẹ ở thành phố sau đó chị ta lấy chồng ở thành phố luôn, còn Lan Hà thì theo ba tới Tàh Lia này ở ngót nghét chỉ mới gần ba năm. Đây là lần đầu tiên cô được tới Ma Thiệu Viên để thăm thú nên cực kì háo hức.
Đi chung với hai người bấy giờ là gia đình của chị Lan Thanh, chồng chị ta tên Công, hai người có đứa con gái năm tuổi rưỡi gọi là bé Nụ, bé Nụ lúc nào cũng ngồi trên vai ba nó giữa đám đông kín mích.
Năm người đứng bên song cửa đợi đã ròng nửa tiếng, chú Lý ngồi ở bên trong vừa uống nước trà ăn bánh, vừa đọc báo rất thư thả, chẳng màng để ý tới dòng người ồn ào ở ngoài. Niên đu người vào song cửa, em còn đang rất buồn ngủ, khó khăn lắm mới thi xong, dự định đánh một giấc ngon lành nhưng không thành, lúc này thấy chú Lý cũng khá rảnh rang nên liền bắt chuyện hỏi:
- Năm nay mở nhiều ngày quá chú nhỉ? Mấy năm trước chỉ mở ba ngày thôi là đóng mà hỉ?
Chú Lý quay sang cười nói với Niên:
- Lệnh của ông chủ đó! Năm nay có cậu út về, nên chắc là ông chủ thấy vui vẻ nên cho mở cửa lâu hơn vài ngày một chút! Với lại, chú nghe nói lễ tế tổ năm nay sẽ để cậu út “thượng hương”, con rảnh thì vài ngày nữa sang nhìn cậu ấy một lát.
Niên nguýt mặt đi.
- Sax! Qua xem làm gì chứ, chỉ là lễ tế bái tổ tiên nhà người ta, có gì vui mà xem?
Chú Lý hạ tờ báo xuống, nhìn Niên bằng ánh mắt trêu ghẹo, nói:
- Ờ vậy thôi, chú nói thì nói vậy, đi hay không thì tùy con chứ, cổng thì lúc nào cũng mở đừng chui lỗ chó nữa là được rồi hahaha…
Niên giảy nảy lên nhìn chú Lý:
- Chú này…
- Hahaha…
Lát sau Niên vì đã quá mỏi chân liền quay sang này nỉ chú Lý:
- Chú Lý, nể tình quen biết…có thể cho tụi con vào trước được không?
Chú Lý bễu môi lắc đầu ngay tắp lự.
- Luật là luật bé con ơi. Nếu con muốn vào trước thì gọi cho người bảo lãnh con vào, đâu phải là con thiếu người quen biết? Muốn gọi không chú gọi giúp?
- Con cá nóc họ Ma kia chắc giờ còn ngủ chổng mông lên giời! - Niên than vãn.
- Còn “con cá nhà táng”?
Lan Hà lúc này ghé sang tò mò hỏi:
- Cá nhà táng? Là ai vậy? Sao cậu đặt biệt danh cho lắm người thế?
Niên phất tay nói:
- Thà chui lỗ chó còn hơn!
Nói là làm, Niên kéo Lan Hà và cả gia đình nhỏ kia đi…chui lỗ chó. Chỗ đó là một nơi khuất người, ở dưới gốc tớ dày cao ngất, trong bụi cỏ khô dưới chân bờ tường quả nhiên có một cái lỗ nhỏ vừa vặn cho một người trưởng thành chui qua.
Chị Lan Thanh ái ngại nhìn Niên.
- Em gái à…Làm vậy có được không vậy? Nhỡ người ta phát hiện thì sao?
Chồng chị ta, anh Công lúc này vừa ngó nghiêng xung quanh, thấy không có ai cũng an tâm một chút, thả bé Nụ trên tay xuống, nói:
- Cứ thử đi, mình lên đền trước hành hương còn tranh thủ về sớm nữa. Chứ anh sợ tình hình như này kẹt xe tới ngày mai cũng chưa về được mất! Ủa? Con gái đâu rồi?
Trong lúc bọn họ còn bàn luận thì chợt không thấy cô bé nhỏ kia đâu, chưa kịp hốt hoảng thì nghe giọng nói bập bẹ từ phía sau bờ tường kêu lên:
- Ba mẹ vào đây đi, không có ai cả.
Bốn người la trời đồng loạt vỗ trán.